Ba người đi tới trước một căn nhà cỏ, La Sênh mở cửa, bụi bặm đập vào mặt lượn lờ bay dưới ánh mặt trời, nhưng cô lại hồn nhiên bất giác, một cước bước vào.
"Người con có lỗi nhất trong cuộc đời chính là cha. Cha, con đến với cha." La Sênh xoay người nói với Lãnh Ly Tuyên
"Lãnh tông sư, cám ơn ngài, cuộc đời này của ta đã không còn gì vướng bận."
Dừng một chút rồi nói: Bắt đầu đi.
Lãnh Ly Tuyên quay đầu nói với Nam Cung Thiếu Uyên:
"Đóng cửa sổ lại, đừng để ánh mặt trời chiếu vào."
Được. Xoay người đi đóng cửa sổ.
Ánh mặt trời bị ngăn cách ở bên ngoài, trong phòng nhất thời tối đen một mảnh. Nam Cung Thiếu Uyên đi tới phía sau Lãnh Ly Tuyên hỏi:
"Có gì cần ta giúp đỡ không?"
Lãnh Ly Tuyên từ trong túi càn khôn lấy ra một cái lư hương, thắp một nén hương:
"Trong lúc ta làm, ngươi phải bảo đảm hương này không bị tắt."
"Vậy nếu bị tắt thì sao? Sẽ xảy ra cái gì?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Sẽ buộc phải gián đoạn, rồi bị phản phệ." Lãnh Ly Tuyên đáp.
Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày, lập tức kiên định nói: Để ta làm đi.
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, lần đầu tiên bị người khinh thị vẫn là đồ đệ của mình, trên mặt có chút không nhịn được, lạnh lùng nói:
"Ngươi còn chưa tu tập thuật pháp này, làm không được. Huống hồ, vi sư chưa bao giờ xảy ra sai sót, lần này cũng sẽ không."
Nam Cung Thiếu Uyên muốn nói thêm lời, Lãnh Ly Tuyên ngắt lời hắn:
"Được rồi, đừng nói nữa."
Cầm lấy Huyễn Thương Kiếm cắt dọc theo lòng bàn tay, nắm chặt nắm tay nhỏ máu lên thân Huyễn Thương Kiếm, thân kiếm trong suốt, phát ra ánh sáng, lơ lửng ở giữa hai người.
Lãnh Ly Tuyên hai tay ngưng kết linh lực rót vào trong thân kiếm, trong miệng thấp giọng đọc chú văn.
Linh hồn La Sênh dần dần rút ra khỏi thân thể, bay lên bầu trời, khẽ mỉm cười, ánh mắt trống rỗng mà vô thần, linh hồn hóa thành ánh sáng lốc lánh dần dần tiêu tán.
Cuối cùng cô cũng có thể giải thoát rồi.
Lãnh Ly Tuyên vừa mở mắt ra, đã bị Nam Cung Thiếu Uyên bắt lấy cổ tay.
Lãnh Ly Tuyên: Làm gì?
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y một cái, lại nhìn vết thương trên tay y, im lặng rắc một ít kim sang dược hôm qua lên trên, nói:
"Giúp người băng bó vết thương."
Lấy khăn tay ra cẩn thận băng bó, ngón tay lơ đãng lướt qua mu bàn tay y.
Nam Cung Thiếu Uyên lúc này mới yên tâm: Được rồi.
Lãnh Ly Tuyên thu kiếm lại, đứng dậy đi ra khỏi căn nhà này.
Những đám mây vảy rồng[1] che kín bầu trời phía tây, mặt trời chỉ lộ ra một nửa, ánh cam nhuộm đỏ nửa vùng trời, đã là hoàng hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!