Lãnh Ly Tuyên nói:
"Là 'oán quỷ' , oán khí của La Sênh quá lớn mới gọi ả ta tới. Thứ này, oán khí của nguyên ký chủ càng lớn, pháp lực của ả lại càng mạnh. Mà mỗi lần hút hồn phách một người, pháp lực sẽ đề cao một thành…"
Kẻ nào?
Một một âm thanh ma mị trống rỗng truyền đến.
"Không ổn, ả phát hiện chúng ta, sư tôn coi chừng." Nam Cung Thiếu Uyên cảnh giác che chắn trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Ảo cảnh chung quanh biến mất, dần dần hiện ra cảnh tượng ban đầu, nơi này chính là đường phố trấn Thanh Xuyên.
Đứng ở trước mặt chính là La Sênh, cũng không phải La Sênh. La Sênh vốn là một thân áo trắng, hiện giờ bị máu nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ chói mắt trải dài khắp toàn thân.
La Sênh đột nhiên lẩm bẩm:
"Ta thật ra xem thường ngươi."
Nam Cung Thiếu Uyên thấy tình huống không ổn, tiến lên một bước chắn trước người Lãnh Ly Tuyên nói:
"Để ta, không cần phiền toái sư tôn."
Lãnh Ly Tuyên gật đầu tự giác thối lui sang một bên.
Oán quỷ này trước mắt bám vào người La Sênh, phải nghĩ cách đánh ả ra mới dễ đối phó.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên rút kiếm đâm về phía La Sênh, ả dường như đã sớm có chuẩn bị, xoay người dời đi, hóa thành một luồng sương đen biến mất.
Không ngờ, ả bỗng dưng xuất hiện phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, ngón tay giống như năm con dao từ đầu vai đâm vào hung hăng xẹt qua, bộ dạng lệ quỷ tràn đầy gϊếŧ chóc.
Nam Cung Thiếu Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, né tránh, vung kiếm lên cắt qua một vết máu thật sâu trên thắt lưng ả.
La Sênh kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi giống như nước vỡ đê không nhịn được chảy ra ngoài.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chuẩn cơ hội, thủ thế tiến lên, một chưởng đánh oán quỷ ra khỏi thân thể La Sênh, La Sênh bỗng dưng ngã xuống đất.
"Tiểu tử, ta ngược lại xem thường ngươi."
Oán quỷ kia đột nhiên biến mất, ẩn thân hình.
Nam Cung Thiếu Uyên cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng ả đột nhiên tập kích.
Bỗng thấy năm ngón tay của Oán quỷ đâm về phía Lãnh Ly Tuyên, Nam Cung Thiếu Uyên mở to hai mắt, mũi chân điểm xuống đất, phi thân qua, gân xanh tay cầm kiếm nổi lên.
Ai ngờ, thứ kia thừa dịp hắn hoảng hốt bỗng nhiên đổi hướng vòng ra sau lưng hắn, từ trên miệng vết thương ban đầu càng thêm dùng sức hung hăng xé ra.
Nam Cung Thiếu Uyên lúc này phun một ngụm máu tươi, dùng kiếm chống đất, nửa quỳ trên mặt đất.
"Đã tự lo không xong, còn muốn cứu người khác." Ả hừ lạnh một tiếng,
"Không biết tự lượng sức mình."
Nam Cung Thiếu Uyên âm lãnh nhìn oán quỷ kia lạnh lùng nói:
"Câm miệng! Cho dù là ta chết, cũng quyết không cho phép ngươi đả thương sư tôn mảy may!"
Tiểu tử này cứ như vậy xông tới, không muốn sống!
Hắn rốt cuộc có biết vì sao ta lại dẫn hắn tới nơi này hay không, có biết hay không tất cả lý do này đều chỉ là cái cớ, ta chỉ muốn mượn cơ hội diệt trừ hắn mà thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!