Tiểu Liên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng lặng ở cửa thật lâu, sau thở dài một hơi, xoay người quay đầu lại ưu sầu nhìn thoáng qua, chậm rãi rời đi.
Gió lạnh không chút lưu tình đánh vào người, vù vù thổi qua bên tai, Tiểu Liên cau mày bước nhanh hơn.
Cứ như vậy cẩn thận che chở, trong cảnh giác run sợ, bụng càng lúc càng lớn, mắt thấy không lâu sau sẽ lâm bồn, La Sênh càng thêm khẩn trương.
Thường hay ở trong trạng thái đề phòng cao độ, khiến cho tinh thần khí sắc của La Sênh không được tốt lắm, hai gò má cô hơi lõm, dưới ánh mắt là màu xanh đen khá đậm, làn da cũng trở nên vàng nhạt, không giống thần vận như trước.
Thoáng nhìn thấy La Sênh trời còn chưa sáng đã mở mắt nhìn chằm chằm mái nhà, Tiểu Liên lo lắng nói: "Phu nhân, người ngủ thêm một lát đi, khí sắc gần đây của người thật sự vô cùng kém, trên mặt một chút cảm giác mượt mà cũng không có, ngược lại so với lúc người không có thai còn gầy hơn.
Người sắp lâm bồn rồi, cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Liên thật sự lo lắng thân thể người chống đỡ không nổi mất.Gần đây ác mộng không ngừng, ta thật sự không dám ngủ, sợ ác mộng tiếp tục nữa ta vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
"La Sênh nói. Tiểu Liên khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được, nghĩ trái lo phải, quyết định đi nấu cho cô một chén cháo đệm bụng trước. La Sênh ăn vài miếng đột nhiên nói:"Qua hai ngày nữa là ngày mười lăm tháng tám, thật nhanh quá.Tiểu Liên đáp,Đúng vậy, phu nhân. Tết Trung thu cực kỳ náo nhiệt, không bằng ngày đó ta cùng người ra đường đi dạo một chút nhé.La Sênh nói,Được, nhưng ta đi muốn ban ngày.Tiểu Liên:Được, khó có được phu nhân chủ động đi ra ngoài.
"Từ khi cô mang thai, Thời Văn Hoành không cấm cô ra ngoài nữa. Sau khi ăn xong, La Sênh không tiếp tục ngủ, ngược lại mở tủ quần áo ra, lục lọi cái gì đó ở bên trong. Tiểu Liên buông hà bao thêu cho đứa nhỏ còn chưa sinh trong tay, hỏi:"Phu nhân, người đang tìm cái gì vậy?
"La Sênh vừa lục lọi vừa nói:"À, không có gì.
"Thật lâu sau, dường như rốt cục tìm được một thứ mình vừa lòng, mỉm cười hỏi,"Ngươi xem cái này đẹp không?
"Từ khi Tiểu Liên đến nhà, rất ít khi nhìn thấy nụ cười của La Sênh, lúc này thoạt nhìn lại có chút hoảng hốt, dụi dụi mắt, cười:"Đẹp, rất đẹp, phu nhân là một mỹ nhân, mặc cái gì cũng đẹp.
"La Sênh không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lạnh nhạt lấy tay nhéo mặt mình, lẩm bẩm:"Đẹp có ích lợi gì, cũng bởi vì khuôn mặt này mà hủy hoại cả đời ta.
"Tiểu Liên lúng túng đứng ở một bên, chỉ hận chính mình lắm miệng lại làm cho phu nhân nghĩ đến một ít chuyện cũ không vui. Đi lên trước cầm lấy quần áo trong tay cô, nhỏ giọng nói:"Phu nhân hôm nay dậy sớm, không bằng ngủ thêm một chút nữa đi.
"Đỡ cô đến giường nằm. La Sênh vừa ngồi xuống sắc mặt lại đột biến, hai tay gắt gao ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tiểu Liên thấy bộ dạng này của phu nhân, lập tức hoảng hốt, vội vàng dùng tay áo lau mồ hôi cho cô thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống."Chắc là sắp sinh, phu nhân người kiên trì một chút, ta sẽ đi tìm bà đỡ cho người.
"Bỏ lại khăn tay, chân không chạm đất chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau Tiểu Liên đã quay trở lại, quỳ gối bên giường La Sênh khóc lóc"Phu nhân, bọn họ không cho ta đi ra ngoài… phải làm sao đây?
"Nhìn La Sênh đầu đầy mồ hôi, trên mặt thống khổ vặn vẹo đan xen, nửa chữ cũng không nói nên lời, Tiểu Liên giống như đang ở trong lò lửa, đứng ngồi không yên. Tiểu Liên lấy một chậu nước, vắt hơi khô khăn mặt ướt đẫm, đặt trên trán cô, hai tay không ngừng nhéo nhau, do dự một lát,"Phu nhân người kiên trì, ta đi thử lần nữa, đây tóm lại là mạng người, cũng là con của lão gia, bọn họ cũng không thể thấy chết không cứu…Con của lão gia?
"Người tới hét lên một tiếng,"Vậy sao! Vậy thì cũng phải có mạng sống đi ra mới tính đi."
Tiểu Liên nghe tiếng nhìn lại, lại thấy là đại phu nhân, bà ta làm sao biết phu nhân sắp sinh, chẳng lẽ... Tiểu Liên chợt hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ không tốt.
Vội vàng nhào về phía bên giường, hai tay bảo vệ trên người La Sênh, nàng biết đứa nhỏ này đối với La Sênh rất quan trọng, là trụ cột tinh thần của cô, nếu không có đứa nhỏ này, chỉ sợ phu nhân sẽ...
Nếu là bị đại phu nhân đem đứa nhỏ này…
Tiểu Liên thật không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của phu nhân nên sống như thế nào.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm người của đại phu nhân mang đến:
"Các ngươi muốn làm gì?"
Đại phu nhân vuốt ve ngón tay mình, nghe tiếng thì ngẩng đầu, một ánh mắt lạnh thấu xương đâm thẳng vào tim Tiểu Liên.
Tiểu Liên chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, rõ ràng đang sợ hãi, nhưng hai tay che chở La Sênh lại siết chặt.
Đại phu nhân nhìn bộ dạng này của nàng dường như có chút hưởng thụ, nhếch môi cười:
"Ta đây thích nhìn con mồi giãy dụa, rồi lại không thể làm gì được, cuối cùng quá trình bị ta nắm ở lòng bàn tay đùa bỡn."
Ngay sau đó, sắc mặt bà ta bỗng dưng biến đổi, nhìn hai người bên cạnh, lạnh lùng nói:
"Kéo con nha hoàn này xuống cho ta, đừng để nó cản trở chuyện của ta."
Dạ, đại phu nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!