"Đinh thúc, Nhu Trúc có ở đây hay không, ta mang đồ cho nàng." Nhan Diệp Sinh hỏi.
"Tiểu thư ở lương đình hóng gió thưởng trà đấy." Đinh thúc kia khoát tay nói, "Mau vào đi."
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cửa đóng lại, sau đó không thể nghe thấy gì nữa. La Sênh không có ý rời đi, vẫn nhìn chằm chằm "Đinh Trạch" trên đỉnh đầu, ngơ ngác.
"Cô ta đang làm gì?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Chờ người." Nam Cung Thiếu Uyên chắc chắn nói.
"Chờ ai, Nhan Diệp Sinh?" Lãnh Ly Tuyên nghi hoặc khó hiểu, "Vì sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên thật sâu, rồi dời tầm mắt đi: "Người vẫn không hiểu được đâu."
Lãnh Ly Tuyên càng thêm nghi hoặc, hơi nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện hắn vẫn nhìn bóng lưng La Sênh, đáy mắt là cô đơn nói không nên lời.
Lãnh Ly Tuyên cau mày, đang muốn hỏi lại, liền thấy cửa mở ra, lúc này La Sênh đã trốn đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhan Diệp Sinh.
Bên cạnh Nhan Diệp Sinh có thêm một vị nữ tử, khí chất bất phàm, diện mạo xinh đẹp, nhất tần nhất tiếu[1] đều tản ra mị lực. Sau khi kết luận là từ trên người Nhan Diệp Sinh mà ra, bởi vì Nhan Diệp Sinh từ đầu đến cuối, ánh mắt đều không rời khỏi vị nữ tử kia.
[1]Nhất tần nhất tiếu: Tần nghĩa là nhíu mày. Tiếu nghĩa là cười. Nhất tần nhất tiếu ý chỉ biểu cảm biến hóa trên mặt hoặc buồn hoặc vui.
Nhan Diệp Sinh xua tay ôn hòa nói: "Nhu Trúc mau trở về đi, ta đi đây."
Âm thanh ngọt ngào của nữ tử vang lên: "Bây giờ ta không có gì để làm, muốn nhìn thấy chàng nhiều hơn."
Nhan Diệp Sinh dịu dàng mỉm cười, lại nhìn nàng vài lần, không nỡ quay đầu lại rời đi.
Nữ tử kia thẳng đến khi bóng lưng Nhan Diệp Sinh biến mất mới lưu luyến xoay người vào nhà. La Sênh đi theo, nhìn chằm chằm vào tay A Đinh, hai gói ban đầu trước mắt còn lại một gói.
La Sênh đi theo đến Nhan Trạch, thấy cửa đóng lại, mới chậm rãi xoay người rời đi.
Hình ảnh vừa chuyển, chỉ nghe A Đinh vui vẻ nói: "Thiếu gia, hôm nay lão phu nhân đến Đinh gia thương lượng chuyện thành thân của ngài và Đinh tiểu thư, định vào ngày mười lăm tháng tám, tiểu nhân chúc mừng thiếu gia trước!"
Nhan Diệp Sinh cười cười: "Mười lăm tháng tám… Ừm, là một ngày tốt." Đột nhiên xoay người lại.
A Đinh mắt thấy thiếu gia sắp về đến nhà, lại đột nhiên thốt lên: "Thiếu gia ngài đi đâu, đây sắp đến nhà rồi…"
"Đi mua cho lão phu nhân một ít bánh hoa lê, tặng cho bà." Nhan Diệp Sinh nói.
A Đinh chạy theo đuổi.
La Sênh lại sững sờ tại chỗ.
Chờ Nhan Diệp Sinh mang theo một túi đồ trở về, sau khi nhìn theo cửa lớn Nhan gia đóng lại, La Sênh mới nâng từng bước từng bước nặng nề rời đi.
Trên đường nhìn thấy mấy người bán nghệ, xung quanh có rất nhiều người vây quanh, ồn ào dị thường.
La Sênh chen thật lâu, mới có thể lại gần, chỉ nhìn thấy một vị nam tử nằm trên mặt đất, trên người đè lên một tảng đá lớn nặng, một người giơ búa tạ lên, "rầm" đập về phía tảng đá, người bên ngoài nhao nhao che mắt lại.
Đợi mở mắt ra, chỉ thấy trên mặt đất rơi xuống một mảnh đá vụn, mà nam tử bị đập kia lại giống như một người không có việc gì, đứng dậy khoe khoang với người xung quanh, trong đám người phát ra một trận lại một trận tiếng khen ngợi, nam tử kia cầm lấy một cái khay, kêu lên: "Ta mới đến, chỉ có chút tài mọn, các vị quan gia nếu xem vui vẻ thì xin thưởng cho chút tiền.
Đa tạ!"
Những người xung quanh đều ném đồng tiền về phía hai người. Chỉ chốc lát sau tiền trên mặt đất liền nhiều lên, lại thấy La Sênh nhìn chằm chằm đồng tiền khắp nơi trên mặt đất, như suy tư gì.
Nhìn La Sênh chìm vào trầm tư, Nam Cung Thiếu Uyên nhịn không được nói: "Không phải cô ta dựa vào 'tảng đá lớn trên ngực' này để kiếm tiền chứ?"
Lãnh Ly Tuyên líu lưỡi: "Cô ta là một nữ tử, nhu nhược như thế, làm sao có thể chịu đựng được..." Dừng một chút, lại nói, "Cô ta là người thông minh, hẳn là sẽ không làm như thế, có lẽ là nghĩ đến cách tốt khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!