Chương 21: Thân ở ảo cảnh

Trên không trung đột nhiên truyền đến vài tiếng khóc, theo âm thanh, Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi xổm ở góc tường, âm thanh chính là từ đó truyền đến.

Một người hầu mở cửa, hai hàng lông mày rậm nhíu thành một nhúm, đôi môi dày hơi mím lại, da ngăm đen, tướng mạo cực kỳ hung ác. Ngồi xổm xuống cầm lấy một cục đá ném tới, chán ghét nói:

"Đi mau! Lần sau để ta gặp lại ngươi ta sẽ bán ngươi đi!" 

Vỗ vỗ bụi trên tay:

"Hừ, bản thân ta còn ăn không đủ no, còn đáng thương cho ngươi! Ai thương hại ta đây!" 

Thấy thế, Nam Cung Thiếu Uyên lập tức muốn tiến lên, Lãnh Ly Tuyên ngăn hắn lại:

"Đây là ảo cảnh, bọn họ vẫn không nhìn thấy chúng ta, chúng ta là ngoại lực[1], không thể thay đổi được gì." 

Nam Cung Thiếu Uyên đành phải bỏ qua.

Xem ra đây là có người cố ý đưa bọn họ vào trong ảo cảnh này, đến tột cùng muốn cho bọn họ nhìn thấy cái gì…

Lúc này, một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng cùng một người tôi tớ trùng hợp đi ngang qua, thiếu niên thoáng nhìn thấy tiểu cô nương co lại thành một nhúm ở góc tường, bước đến dịu dàng hỏi:

"Muội là ai, sao khóc ở đây?" 

Tiểu cô nương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn thiếu niên trước mặt, nghẹn ngào nói:

"Tiểu nữ… tên là La Sênh... Bởi vì đói nên đi ra ngoài để xin ăn... không xin được, ngài có thể… ngài có thể thưởng cho tiểu nữ một chút đồ ăn không?" 

Thiếu niên lộ vẻ trìu mến, xoay người nói với người phía sau:

"A Đinh, lấy mấy đồng tiền cho muội ấy." 

Vâng, thiếu gia.

Nói xong thì móc một túi tiền từ trong ngực ra, nặng trịch, có vẻ là không ít tiền.

Cô gái tên La Sênh kia nhìn chằm chằm vào túi tiền, sau đó cúi đầu, tóc che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn không ra biểu cảm của nó. 

La Sênh ngẩng đầu, nhìn A Đinh đang đếm đồng tiền trong tay, nó hình như rất đói khát, nuốt nước bọt. Đột nhiên đứng dậy mạnh mẽ, chạy về phía A Đinh, một tay cướp túi tiền, rút chân bỏ chạy!

Đợi A Đinh phản ứng lại, cô bé đã chạy được rất xa.

A Đinh chỉ vào La Sênh bẩn thỉu kia, vừa đuổi theo vừa hô:

"Đứng lại! Tiểu tặc nhà ngươi, thiếu gia có lòng tốt thưởng cho ngươi mấy đồng tiền, ngươi ngược lại tham lam như thế!" 

"Bỏ đi, A Đinh, đừng đuổi theo."

Thiếu niên nhìn về phía bóng dáng cô bé, nói với A Đinh.

"Nhưng thiếu gia, đó chính là bốn lượng bạc trắng đấy! Cứ như vậy mà bỏ qua cho tên trộm kia sao! Trở về làm sao ngài giải thích với lão phu nhân?"

A Đinh dừng bước, cau mày.

"Cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, coi như mất đi, huống hồ cô bé đáng thương như vậy… Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."

Thiếu niên nói.

"Vậy bánh hoa lê đã hứa mua cho lão phu nhân thì sao? Cứ tay không trở về như vậy không tốt lắm." A Đinh gãi gãi đầu, bộ dạng khó xử.

Thiếu niên nhìn bộ dạng buồn rầu của A Đinh, cười cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!