"Sao lại đi lâu như vậy?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Đồ ăn không tươi, ta xuống dưới chân núi hái thêm ít, nên chậm trễ một chút." Nam Cung Thiếu Uyên mặt không đỏ tim không loạn nói.
Đập vào mắt là một mảnh màu đỏ rực, thậm chí ngay cả hô hấp cũng tràn ngập hương vị cay nồng.
Cay như vậy, cũng chỉ có Lãnh Ly Tuyên thích ăn.
Còn của ta đâu? Du Đồng Phương nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, chờ mong hỏi.
Nam Cung Thiếu Uyên nhếch môi cười, từ tầng trong lấy ra hai đĩa thức ăn,
"Của Du tông sư ở đây, sư tôn dặn dò, cho nên ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài."
Nhìn món ăn màu trắng tinh, Du Đồng Phương vui mừng cầm lấy đũa, gắp một miếng lớn nhét vào miệng, vừa mới nhai hai cái đột nhiên mặt lộ ra vẻ đau khổ, cạch buông đũa xuống, mạnh mẽ phun đồ ăn trong miệng ra, từng hơi từng hơi hô hấp,
"Cay... Cay… Cay chết mất!!! Nước... Nước... Ta muốn nước…"
Tùy tiện cầm lấy một ly trà liền uống, lập tức vẻ mặt thống khổ nói:
"Sao lại là nước nóng!!! Có nước lạnh không?... Ta muốn nước lạnh!!!"
Vừa ăn thức ăn cay lại đi uống nước nóng, chẳng khác nào một lần nữa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác đã bị thương, cho nên sau khi ăn thức ăn cay uống nước nóng sẽ chỉ cay hơn. Thấy thế, Nam Cung Thiếu Uyên chỉ nâng cằm lẳng lặng nhìn.
Du Đồng Phương há to miệng, hoảng loạn nói:
"Ly Tuyên, huynh mau nhìn xem… xem lưỡi ta có còn ở đó không!! Sao ta không cảm nhận được nó!!!"
Lãnh Ly Tuyên đưa cho hắn một ly nước lạnh,
"Yên tâm, vẫn còn đó."
Du Đồng Phương ừng ực uống, vội vàng nói:
"Còn có hay sao!!!... Không, không được... Vẫn cay quá…"
Lại liên tục uống bảy tám ly nước mới thở hồng hộc nằm sấp trên bàn, lẩm bẩm:
"Ta làm sao cảm giác được có một cỗ lực lượng thế như chẻ tre, muốn phá tan cổ họng ta phun ra lửa."
Nam Cung Thiếu Uyên vừa rồi còn cau mày, trước mắt đã hoàn toàn giãn ra, mặc dù giờ phút này mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý cười trong mắt.
"Ngươi bỏ cái gì vào? Sao lại cay như vậy?" Lãnh Ly Tuyên nhìn món ăn thanh đạm kia, nghi hoặc khó hiểu.
"Giống như thường lệ, cũng không có bỏ cái gì khác." Dừng một chút, Nam Cung Thiếu Uyên lại nói,
"Chỉ là thêm một thứ."
Thứ gì?
Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Đôi mắt to đen nhánh của Du Đồng Phương nhìn chằm chằm hắn, cũng nghi hoặc khó hiểu.
"Ta thấy phòng bếp có một loại bột màu xanh lục, nghĩ Du tông sư không ăn ớt liền muốn bỏ vào chút thứ này, nấu một món ăn thanh ngọt cho ngài ấy ăn, liền bỏ nửa muỗng." Nam Cung Thiếu Uyên yên tâm thoải mái, nghiêm trang nói.
Mù… mù tạc?!
"Đó nhất định là mù tạc!!!" Du Đồng Phương quát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!