Nghe vậy, Du Đồng Phương chỉ không thèm để ý vẫy vẫy ống tay áo.
Du Đồng Phương hừ một tiếng, đôi tay ôm trước ngực, làm như nhớ tới cái gì liền thúc giục nói:
"Được rồi, đồ đệ cũng đã nhận xong, chưởng môn còn chờ huynh đấy, chúng ta đi nhanh đi."
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: Ừm.
Nam Cung Thiếu Uyên đi theo cạnh Lãnh Ly Tuyên, đoàn người tiếp tục lên đường.
Dựa theo khoảng thời gian này mà tính, hơn phân nửa là vì chuyện Ngôn Dương Băng bái sư, điều này thật sự làm Lãnh Ly Tuyên đau đầu không thôi.
Trước khi sống lại, Lãnh Ly Tuyên chỉ thu một đồ đệ là Ngôn Dương Băng, bởi vì hắn là con trai của chưởng môn. Chỉ là giữa Ngôn Dương Băng và Nam Cung Thiếu Uyên hình như có hiềm khích, nhưng y đối với hai người này đều không hiểu rõ lắm.
Trong ấn tượng của y, Nam Cung Thiếu Uyên với Cốc Hàn Yên tình đầu ý hợp, cũng đúng là bởi vì như vậy, Nam Cung Thiếu Uyên như rất phản cảm Ngôn Dương Băng, thậm chí còn chán ghét.
Có lẽ là mượn chuyện này để phát tiết ở trên đại hội luận võ đại hội, Nam Cung Thiếu Uyên đánh Ngôn Dương Băng đến hơi thở thoi thóp.
Nhưng lại khổ Lãnh Ly Tuyên, vì cứu hắn, Lãnh Ly Tuyên vận dụng Ngũ Sắc Liên được mình sưu tầm được gọi là
"Trăm năm mới thấy, ngàn năm mới nở một lần", còn tổn thất một nửa tu vi!
Chuyện mất mặt như thế, Lãnh Ly Tuyên ai cũng không nói, người cao ngạo như y nhìn không được người khác đồng tình với y. Rồi sau đó khi Ma giới tiến công ồ ạt, đánh giá cao chính mình, bị ma tiễn một mũi xuyên tim!
Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, kiếp này quyết không thể như thế, đồ đệ này tuyệt đối không thể thu! Y rũ mắt xuống, hơi nghiêng mặt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, người này cũng không thể lưu lại!
Lãnh Ly Tuyên hơi chau mày, không tiếng động thở dài một hơi.
Còn đang phiền não liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói:
"Sư tôn có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, nghĩ thầm: Hắn nhìn ra như thế nào, ngay cả Du Đồng Phương cũng không chú ý tới.
Quả nhiên, Du Đồng Phương từ từ nói:
"Hử? Sao vậy? Đồ đệ huynh cũng nhận rồi, còn có chuyện gì phiền lòng nữa."
Lãnh Ly Tuyên nguýt hắn một cái, không có để ý đến hắn, mà là quét qua nhìn Nam Cung Thiếu Uyên.
Thấy hắn hình như rất nghiêm túc đợi đáp án, liền thuận miệng nói:
"Ồ, không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi."
Y vốn tưởng rằng qua loa lấy lệ, không nghĩ tới Nam Cung Thiếu Uyên thế mà kéo y, nói:
"Vậy ta cõng người đi." Thần sắc rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, nói xong còn nửa quỳ trước người y.
Lãnh Ly Tuyên ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ y thuận miệng nói, hắn lại coi là thật. Cái này thì thôi, hắn lại vẫn muốn cõng mình, nhìn Nam Cung Thiếu Uyên kia rõ ràng rõ ràng nhỏ hơn mình một chút, khó có được khuôn mặt già đỏ lên.
Du Đồng Phương thấy tình hình như vậy, phụt cười một tiếng, rồi sau đó chỉ vào Lãnh Ly Tuyên nói:
"Lão nhân gia ngài thật đúng là biết sai sử người ta nha, lúc này mới vừa thu người ta làm đồ đệ đã muốn người ta làm công miễn phí?"
Thiên địa chứng giám, là hắn tự nguyện, không không không, y đây không yêu cầu hắn làm như vậy. Bất luận Lãnh Ly Tuyên muốn cãi lại thế nào, Nam Cung Thiếu Uyên này muốn cõng y là sự thật, không chịu nổi.
Vì thế, Lãnh Ly Tuyên đành phải lúng ta lúng túng nói:
"Không, không cần đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!