Chương 18: Quyết định sai

Nghe vậy, Vũ Vi hơi ngẩn ra.

Lãnh Ly Tuyên hỏi:

"Vũ Vi chết như thế nào?" 

Là… Ánh mắt đầy nước mắt của Vũ Vi chợt dời đi, lúc này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn y. Chính xác hơn mà nói, là phụ nương trước mặt Lãnh Ly Tuyên.

Vũ Vi nghẹn lời, nói: …Là ta gϊếŧ. 

Nghe vậy, phụ nương hoàn toàn không còn khí lực, lập tức ngồi bệt trên mặt đất, vuốt ngực thở hổn hển.

Vì sao? Lãnh Ly Tuyên hỏi tiếp.

Phụ nương bỗng dưng nhìn nàng, chờ đợi đáp án, chỉ là cảm xúc trong ánh mắt kia quá mức phức tạp, phẫn hận, nghi ngờ, còn có một tia thương hại xen lẫn, cùng nhau tra tấn nàng.

Nàng nói:

"Ba năm trước, trời mưa to, cô ta bị tảng đá rơi xuống núi đè lên, không thể di chuyển, hôn mê bất tỉnh. Mà lúc ấy đạo hạnh của ta không đủ, lại muốn làm người, liền nhân cơ hội... chiếm cơ thể của cô ta, và chen vào linh hồn của cô ta, trở thành cô ta." 

Phụ nương nhìn người mình gọi là con ba năm, sắc mặt phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần. Thì ra đứa con gái của mình đã chết từ ba năm trước! Đau đớn rũ ngực xuống.

Lãnh Ly Tuyên hơi híp mắt, lạnh lùng nói:

"Ngươi giả mạo Vũ Vi, ở lại đây có mục đích gì?" 

"Ta… ta không có mục đích gì, ta chỉ… chỉ…" Nhìn phụ nương đau khổ không chịu nổi, nhất thời nghẹn lời, thương tâm quay đầu đi.

"Thân thể này không thuộc về ngươi, ngươi nên biết. Ta sẽ đưa ngươi trở lại nguyên hình." Nói xong, Lãnh Ly Tuyên muốn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Phụ nương thấy vậy vội vàng nói:

"Không, dừng lại! Ngài không thể làm hại Vũ Vi của ta!" 

Lãnh Ly Tuyên nói:

"Cô ta là yêu, không phải Vũ Vi của bà, con của bà đã chết, là do cô ta gϊếŧ, như vậy cũng không có gì sao?" 

"Nhưng… nhưng… tuy là như thế, nhưng nó cũng là con ta, chúng ta đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, ta vẫn không đành lòng… Ngài đừng làm tổn thương nó!" Phụ nương đau đớn rơi nước mắt.

Mà Lãnh Ly Tuyên năm đó, trong mắt chỉ có thị phi, trong lòng chỉ có chính nghĩa, căn bản không cảm nhận được tình cảm giữa bọn họ. Một lòng một mực vẫn đưa nàng trở về nguyên hình.

Phụ nương hoảng sợ vạn phần nhìn đứa con của mình biến thành một linh chi, ngồi trên mặt đất thật lâu không thể tiếp nhận. Dưới bi thống, cầm lấy mảnh vỡ của một cái chén, thế mà lại tự sát ở trước mặt Lãnh Ly Tuyên.

Đây là kết cục Lãnh Ly Tuyên bất luận thế nào cũng không nghĩ tới. Y vốn định nâng đỡ chính nghĩa, lại không ngờ rằng, lại bởi vậy mà dẫn đến người vô tội mất mạng.

Y tự biết mình cố chấp hại chết hai mẹ con.

Nếu không phải bởi vì mình, bọn họ lúc này hẳn là vẫn có thể nói có thể cười, sau đó tiếp tục cuộc sống vui vẻ hòa thuận.

Từ đó, chuyện này liền trở thành một khúc mắc của Lãnh Ly Tuyên, làm y áy náy cả đời.

Sau khi sống lại, y quyết định nhắm mắt làm ngơ, nếu có thể, y muốn bù đắp cho những sai lầm của mình.

Giờ phút này, Lãnh Ly Tuyên buông tay Vũ Vi ra, từ trong tay áo càn khôn lấy ra một đóa tuyết liên ngũ sắc cho nàng.

"Đây là… Đây là tuyết liên ngũ sắc?!"

Vũ Vi kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!