"Mẹ, là con. Hôm nay có hái một ít dược liệu về, đợi lát nữa nấu cho mẹ uống." Nàng tiện tay đặt giỏ trong tay ở bên cạnh bàn, dừng một chút, nói tiếp, "Mẹ, vừa rồi khi con về, có hai người muốn ở nhà chúng ta tá túc một đêm, con đồng ý rồi."
Vũ Vi dường như bỗng nhiên nhớ tới còn chưa nói cho đối phương biết tên của mình, quay đầu nói với hai người: "Ta tên Vũ Vi."
"Lãnh Ly Tuyên."
"Nam Cung Thiếu Uyên."
"Người ta gặp khó khăn, chúng ta nên giúp bọn họ, coi như là tích đức làm việc thiện, Vũ Vi làm rất tốt." Phụ nương trong phòng chậm rãi nói.
Vũ Vi cười cười, hướng trong phòng nói: "Vâng, mẹ nói rất đúng."
Trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ.
Vũ Vi mỉm cười, giúp bọn họ rót một ly trà, hai người tiếp nhận, nói lời cảm ơn.
Rồi sau đó nàng xoay người vào trong phòng, một lát sau, trong phòng liền sáng lên ánh sáng màu vàng ấm áp. Lúc nàng đi ra, trong tay cầm hai ngọn nến, một cây đặt ở trong phòng kia, một cây đặt trên bàn của Lãnh Ly Tuyên bọn họ.
Thấy nàng ngồi xuống, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Các người vẫn ở đây sao?"
Vũ Vi cười, nói: "Ừm, vẫn luôn ở đây."
Lãnh Ly Tuyên: "Vậy à? Ở đây bao lâu?" Ngữ khí không nhẹ không nặng, như là chuyện thường ngày.
Vũ Vi lại sửng sốt một chút, rồi sau đó cười: "Lâu lắm, không nhớ rõ."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Vậy xem ra cô từ khi sinh ra, đã ở nơi này."
Vũ Vi nói: "... Phải." Nàng bưng một ly trà lên uống, dừng một chút, nói, "Ta đi vào phòng bếp nấu thuốc, các vị ngồi đây trước, không cần câu nệ, cứ tùy ý là được." Nói xong, liền cầm giỏ vừa rồi xoay người rời đi, dường như một khắc cũng không muốn ở lâu.
Sau khi Vũ Vi rời đi, Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn, vì sao người lại truy hỏi cô ta?"
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt trả lời: "Có sao? Ta chỉ là nhàn rỗi, tâm sự mà thôi." Tiếp theo cầm lấy ly trà, lắc lắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Nam Cung Thiếu Uyên buông ly xuống, khuỷu tay chống bàn: "Sư tôn cũng không giống người sẽ nói chuyện phiếm với người khác."
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy chỉ cười.
Ngay sau đó, tầm mắt y dừng lại nơi cửa khép hờ, lẳng lặng nhìn một lát, đứng lên.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy y đứng lên, cũng buông cái ly trong tay xuống, đứng lên theo rồi hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy? Là có chỗ nào không ổn sao?"
Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Lúc nãy bên trong truyền đến âm thanh suy yếu vô lực, mà Vũ Vi vừa rồi nói muốn đi nấu thuốc, chắc hẳn là người bên trong sinh ra bệnh gì. Ta có chút để ý, đi xem một chút thôi, không phải chuyện lớn lao gì."
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Thì ra là như thế. Ta nghe giọng nói của phụ nương, ta cũng có chút lo lắng. Trước mắt chúng ta ở nhờ nơi này, nếu có thể giúp được gì, thì không thể tốt hơn."
"Ừm." Lãnh Ly Tuyên gật đầu, thần sắc lại rất nghiêm túc.
Y chậm rãi đi vào trong phòng đặt tay lên cửa khép hờ, dừng một chút, từ từ mở ra. Cánh cửa này đại khái là đã có vài năm chỉ là hơi chạm vào, liền phát ra tiếng "két" chói tai.
Một phụ nương nằm trên giường, nghe tiếng nhìn lại, chợt nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, trên mặt thoáng kinh ngạc một chút, nghĩ đến hai người vừa rồi nữ nhi nói muốn ở nhờ, chính là bọn họ.
Trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành: "Phòng này của ta đơn sơ, chỉ có thể thiệt thòi hai vị đạo trưởng tạm chấp nhận một đêm."
"Nào có. Là chúng ta phải cảm tạ các vị có lòng tốt cho hai người chúng ta ở lại mới đúng." Dừng một chút, Lãnh Ly Tuyên lại nói, "Vừa rồi ta nghe Vũ Vi nói muốn nấu thuốc cho thẩm, thẩm bị bệnh gì sao?"
Phụ nương thở dài, gật gật đầu: "Người già rồi, không còn trụ được, còn phải liên lụy Vũ Vi chăm nom ta."
Lãnh Ly Tuyên: "Thẩm thoạt nhìn cũng không già lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!