Chương 16: Hết thảy như lúc ban đầu

Tay Lưu Huỳnh chợt dừng lại giữa không trung, nói:

"Nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?" Ngữ khí không nhẹ không nặng, dường như đã dự đoán được, chỉ là có cảm giác không nỡ.

Rồi sau đó đặt cờ xuống, đứng dậy.

Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên hùng hổ xông vào, trực tiếp lướt qua Lưu Huỳnh, đôi mắt nhìn Lãnh Ly Tuyên thật sâu, thấy y bình yên vô sự, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt thoáng nhìn Lưu Huỳnh đứng ở một bên, lạnh lùng nói:

"Quả nhiên là ngươi đang giở trò quỷ." 

Tay cầm kiếm, lúc trừng mắt gân xanh nổi lên, đột nhiên đâm kiếm về phía gã, Lưu Huỳnh né tránh, chỉ trong nháy mắt hai người liền lâm vào hỗn chiến.

Lãnh Ly Tuyên buông quân cờ trong tay xuống, đứng lên, nói:

"Thiếu Uyên dừng tay, đừng làm hại tính mạng của hắn." 

Theo âm cuối của Lãnh Ly Tuyên, kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên khó khăn lắm mới dừng lại trước cổ họng Lưu Huỳnh, chỉ cách đó vài bước, hàn khí của kiếm khiến Lưu Huỳnh liên tục lui về phía sau mấy bước.

Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng dừng tay, thu kiếm lại, nghiêng mắt nhìn Lưu Huỳnh một cái.

Lưu Huỳnh vốn không muốn đánh, gã ghét nhất là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thấy hắn dừng tay, chính mình cũng dừng tay, đứng sang một bên.

Nam Cung Thiếu Uyên khí thế hung mãnh, chỉ trong chốc lát, Lưu Huỳnh liền tự giác chống đỡ không nổi, lúc này đứng một bên hơi thở hổn hển.

Chỉ nghe Lãnh Ly Tuyên khẽ mở môi nói:

"Lưu Huỳnh, cởi linh căn trên tay ta xuống." 

Lưu Huỳnh giương mắt bình tĩnh nhìn Lãnh Ly Tuyên, linh căn này một khi vào tay người khác thì không cởi được, trừ phi…

Lưu Huỳnh hơi rũ mắt, thấy thái độ vô cùng nghiêm túc của Lãnh Ly Tuyên, thật lâu sau, gã gật đầu.

Gã chậm rãi nhắm mắt lại, đem linh lực bản thân tập trung ở lòng bàn tay, hình thành một vật thể hình cầu ánh sáng vàng lấp lánh.

Đợi ánh sáng không lưu động, năm ngón tay bỗng dưng dùng sức, một hạt châu màu vàng bị Lưu Huỳnh bóp nát bấy, mảnh vụn mang theo ánh sáng bắn ra bốn phía, trong nháy mắt từ kẽ ngón tay của gã bay ra, ánh sáng dần dần tiêu tán.

Gã vậy mà tự tán linh lực!

Lúc này, linh căn màu vàng trên cổ tay Lãnh Ly Tuyên cũng theo đó biến mất.

Mà không có linh lực chống đỡ, thân thể Lưu Huỳnh càng ngày càng suy yếu, dần dần hình thành trạng thái trong suốt, mơ hồ có ý chống đỡ không nổi.

Linh căn không còn, linh lực của Lãnh Ly Tuyên liền không bị cản trở. Y chỉ muốn linh lực của mình, cũng không muốn mạng Lưu Huỳnh, liền nói với Nam Cung Thiếu Uyên:

"Đỡ lấy hắn, để cho hắn ngồi vững vàng." 

Nam Cung Thiếu Uyên đỡ Lưu Huỳnh ngồi xuống, lập tức rút tay ra, dường như một giây cũng không muốn chạm vào gã.

Thấy Lãnh Ly Tuyên đang vận chuyển linh lực, hắn liền biết y muốn làm cái gì, lúc này nói: Sư tôn, để ta. 

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: Ngươi không đủ.

Sau đó tay dán vào lưng Lưu Huỳnh, hơi dùng sức, bắt đầu đưa linh lực vào.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chằm chằm tay Lãnh Ly Tuyên, khẽ nhíu mày.

Dừng một chút, Lưu Huỳnh nói: Vì sao lại cứu ta? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!