Lãnh Ly Tuyên sau khi trở lại phòng, không nhìn thấy Lưu Huỳnh, đành phải nghỉ ngơi trước một đêm ở đây.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ly Tuyên nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lướt qua nhìn "Huyễn Thương Kiếm" thử rút ra nhiều lần không có kết quả, lần đầu tiên trong đời cảm thấy kiếm làm bạn với mình nhiều năm vướng tay cản chân như vậy.
Lưu Huỳnh vừa tiến vào, liền nhếch khóe môi, giơ cánh tay lên cao, nâng một cái đĩa dùng nhánh cây dệt thành, cười nói: "Ly Tuyên, ngươi xem, đây là ta lúc nãy tìm được trong rừng cây, ngươi nếm thử một chút đi?"
Chỉ thấy đĩa dệt trên tay Lưu Huỳnh, bên trong đặt một ít trái cây tròn vo màu xanh, chỉ lớn bằng trứng chim. Có điều tuy rằng là màu xanh, nhưng cũng không phải là loại quả táo, màu sắc của nó bóng loáng còn có lá cây xanh non ở trên, rất là tươi mới.
Lãnh Ly Tuyên lại chỉ rũ mắt xuống nhìn "Huyễn Thương Kiếm", vẻ mặt nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó.
Lưu Huỳnh nhìn thoáng qua quả giòn gã thích ăn nhất, lại nói: "Ta đã nếm qua, quả này rất ngọt, rất ngon."
Gã đã từng nếm thử vô số trái cây hiếm lạ, độc và không độc, cho đến khi gã có thể phân biệt chúng một cách chính xác. Loại quả giòn này ở trong rừng rậm rất hiếm thấy, Lưu Huỳnh cũng là vô tình phát hiện, bây giờ chỉ còn lại mấy người này chưa ăn, muốn đem quả giòn này cho Lãnh Ly Tuyên ăn, y sẽ rất vui vẻ, liền đặt hoa quả lên bàn, đẩy đến trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua quả giòn trước mặt, suy nghĩ muôn vàn, chỉ là không tiếng động thở dài.
Thấy thế, Lưu Huỳnh bỗng dưng thu lại nụ cười, khẽ cau mày, mím môi, hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Ngươi không vui sao?"
Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua đôi mắt đen nhánh của gã, bên trong cất giấu sự cô độc cùng tịch mịch do không có người bầu bạn.
Thật lâu sau, Lãnh Ly Tuyên khẽ mở môi, nói: "Lưu Huỳnh, thả bọn họ ra đi."
Nghe vậy, Lưu Huỳnh ngẩn người, mở hai mắt, nhìn thoáng qua quả giòn hoàn chỉnh không hư hao gì, nói: "... Ngươi nhìn thấy bọn họ?"
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu: "Ừ, bọn họ còn cầu cứu ta, chỉ là linh lực ta hiện tại bị ngươi phong ấn, không thể làm gì."
Lãnh Ly Tuyên nâng bàn tay có đeo linh căn của Lưu Huỳnh đến trước mặt gã, nói: "Cho nên, ta chỉ có thể đến khuyên bảo ngươi."
Lưu Huỳnh ngồi xuống, có chút ủ rũ, dừng một chút rồi nói: "Có thể không thả không?"
Lãnh Ly Tuyên chỉ bình tĩnh nhìn gã, cũng không nói gì.
Lưu Huỳnh dời ánh mắt, vẻ mặt ảm đạm nói: "Thế nhưng, thả bọn họ ra thì không có người ở cùng ta."
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Không phải còn có ta sao? Trước mắt linh lực của ta bị ngươi phong ấn, bất luận như thế nào cũng không thoát được."
Lưu Huỳnh chỉ cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, ngươi cũng sẽ đi."
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy thì hơi ngẩn ra.
Tiếp theo liền nghe Lưu Huỳnh nói: "Ngươi không thể rời đi, nhưng nam nhân hung dữ bên cạnh ngươi nhất định sẽ tìm tới, đến lúc đó ngươi cũng sẽ đi."
Lãnh Ly Tuyên không ngờ được, gã lại thấy rõ ràng như vậy, ngay cả cái này cũng nghĩ đến.
Nhưng y cũng không phải không thể hiểu được tâm tình của Lưu Huỳnh. Gã chỉ là quá cô độc, khát vọng có người bầu bạn, cho dù bọn họ không cam tâm tình nguyện, thậm chí là bị ép buộc, gã cũng cảm thấy không quan tâm, chỉ cần có người là tốt rồi.
Đây không phải là chuyện thiên lý khó dung, cũng không phải là chuyện đại nghịch bất đạo gì. Đây chỉ là khát vọng nội tâm của một người, có thể điểm khởi đầu là tốt, nhưng thực hành lại rối loạn, rồi phạm sai lầm.
Lãnh Ly Tuyên không muốn để cho gã càng đi càng xa trên con đường này, suy tư một lát, nói: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, chỉ là mỗi người đều có đường riêng mà họ muốn đi, ngươi không thể ép buộc họ đi trên con đường này của ngươi. Họ có cuộc sống của họ, vì vậy ngươi có thể hiểu không?"
Lưu Huỳnh chỉ ngơ ngác nhìn y, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dừng một chút, Lãnh Ly Tuyên lại nói: "Nội tâm cô đơn, sẽ không bởi vì số lượng người bên cạnh nhiều, mà lấp đầy, cũng không phải có người đi cùng mà thay đổi."
Ai ngờ Lưu Huỳnh đột nhiên nói: "Vậy Ly Tuyên, ngươi có thể ở cùng ta không?"
Bất thình lình nghe gã hỏi như thế, Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, sau đó gật đầu.
Thấy thế, Lưu Huỳnh nhếch khóe môi cười rạng rỡ, nhìn thần sắc kiên định của Lãnh Ly Tuyên, nói: "Ta biết rồi, ta sẽ thả bọn họ ra ngay." Xoay người ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!