Chương 14: Không rõ nơi ở

Lưu Huỳnh sớm đã nhìn thấy động tác của Lãnh Ly Tuyên, sắc mặt gã bỗng dưng biến đổi, cười nói:

"Đã biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên, linh lực của ngươi đã bị ta phong ấn, hiện tại ngươi tương đương với một người bình thường." 

Bị phong ấn?!

Y đường đường là một tông sư, lại bị người trước mắt này, người vừa mới được y cứu phong ấn linh lực?!

Nội tâm Lãnh Ly Tuyên lúc này có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Tiếp theo, Lưu Huỳnh chỉ vào tay y nói: Ngươi xem cái này. 

Lãnh Ly Tuyên theo tầm mắt của gã nhìn lại, thấy trên cổ tay mình có thêm một thứ màu vàng như có như không.

Đẹp không?

Lưu Huỳnh nâng mặt, nhìn Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Đây là cái gì? Lãnh Ly Tuyên không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Cái này là dùng linh căn của ta tu luyện thành, bất luận là người có linh lực mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ bị nó phong ấn." Lưu Huỳnh ngoan ngoãn đáp.

Lãnh Ly Tuyên nhìn chằm chằm gã, gằn từng chữ:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi muốn biết sao?" Lưu Huỳnh cười tủm tỉm nhìn y nói.

Thấy y không trả lời, liền nhún nhún vai, tự mình đáp:

"Kỳ thật ta là một cái cây trong khu rừng này, tu luyện thành người." 

Thụ yêu.  Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói.

"Không cần gọi ta thụ yêu, gọi ta Lưu Huỳnh, ta thích nghe ngươi gọi ta là Lưu Huỳnh." Lưu Huỳnh không thích cái xưng hô này, càng không thích Lãnh Ly Tuyên xưng hô như vậy với gã. 

Lãnh Ly Tuyên nhíu mày, chỉ hỏi: Vì sao bắt ta?

Lưu Huỳnh nói:

"Ta không có bắt ngươi nha, tay chân ngươi đều không bị ta khống chế, ở chỗ này, ngươi đang tự do." 

Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua linh căn trên cổ tay mình, im lặng không lên tiếng.

Cái gọi là tự do của Lưu Huỳnh, đại khái là có thể đi lại có thể di chuyển, hành động tự nhiên. Tự do với Lãnh Ly Tuyên, sai một ly, đi một dặm.

Tự do như Lưu Huỳnh nói, Lãnh Ly Tuyên sợ là không thể đồng ý.

Giây lát, Lưu Huỳnh thở dài, rồi sau đó cười nhìn y, nói:

"Sau khi tự mình tu thành hình người, rễ của ta liền cắm thật sâu ở nơi này. Ta không thể rời khỏi khu rừng này, không có người bạn đồng hành, ta rất cô đơn. Ngươi ở lại đây bồi ta được không?" 

Lãnh Ly Tuyên nhìn Lưu Huỳnh một cái, sau đó vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống, không nói lời nào.

Đôi mắt Lưu Huỳnh đảo quanh trên mặt Lãnh Ly Tuyên, thấy vẻ mặt của y như vậy, chợt giống như đứa trẻ làm sai, nằm sấp trên bàn, liếc mắt nhìn trộm biểu cảm Lãnh Ly Tuyên.

Trước mắt, Lãnh Ly Tuyên bị linh căn của Lưu Huỳnh phong ấn, không có cách nào sử dụng linh lực, quả quyết không phải là đối thủ của Lưu Huỳnh. Muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể ngóng trông Nam Cung Thiếu Uyên có thể sớm tìm được nơi này.

Mà lúc này Nam Cung Thiếu Uyên vẫn không có đầu mối, điên cuồng tìm kiếm Lãnh Ly Tuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!