Chương 13: Lâm vào khốn cục

Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói:

"Trên người nó vốn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng làm cho ta hoài nghi nó là nguyên nhân gốc rễ của Đỗ Tưu, nửa cành hoa đào lộ ra trong ngực nó."

Lãnh Ly Tuyên ngược lại hoàn toàn không chú ý tới, vẫn phải theo tầm mắt của hắn mới cảm giác được, có chút cảm khái nói:

"Ngươi quan sát đúng là rất tỉ mỉ."

Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên nhếch môi cười, nói:

"Sư tôn đây là đang khen ta sao?"

Lãnh Ly Tuyên khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Xem ra về sau càng phải cẩn thận hơn.

Lúc này, trong rừng cây trống trải đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu vang vọng trời xanh.

"A! Cứu mạng! Cứu mạng!!!"

Lãnh Ly Tuyên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một hắc y nhân tay cầm trường kiếm, nhanh chóng xuyên qua rừng cây, mà phía trước gã là một thiếu niên hoảng sợ chạy trốn.

Thiếu niên vừa chạy vừa lớn tiếng hô to, trong rừng trống trải, bỗng dưng tràn ngập tiếng rống đinh tai nhức óc.

Gã dường như vấp phải thứ gì đó, mạnh mẽ ngã xuống đất. Thiếu niên nằm sấp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Hắc y nhân tay cầm trường kiếm, thẳng tắp đâm tới.

Chỉ thấy trường kiếm của hắc y nhân keng một tiếng, bỗng chốc phân thành hai, một đạo ánh sáng màu lam xông đến trước mặt, xuyên qua trước người gã, kiếm khí màu lam nhạt dần dần tiêu tán, lộ ra thân kiếm, vững vàng đóng đinh trên thân cây.

Hắc y nhân kia hình như không ngờ đến chuyện này, sắc mặt bỗng dưng tái nhợt, bỏ lại chuôi kiếm bị chặt gãy, cất bước bỏ chạy.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua vỏ kiếm trên tay Lãnh Ly Tuyên, tiến lên rút Huyễn Thương Kiếm đâm mạnh vào cây ra.

Lãnh Ly Tuyên hiển nhiên không có ý muốn buông tha gã, mũi chân khẽ đạp xuống mặt đất, nhẹ nhàng đuổi theo hướng gã chạy trốn. Nhưng đuổi theo một vòng, bóng dáng kia lại biến mất, đành phải bỏ qua.

Xoay người trở lại chỗ cũ, cầm lấy Huyễn Thương Kiếm Nam Cung Thiếu Uyên đưa cho mình, cắm vào vỏ kiếm.

Đỡ thiếu niên còn đang nằm sấp trên mặt đất run rẩy lên,

"Có gì đáng ngại không?"

Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn Lãnh Ly Tuyên một cái, hơi ngẩn ra, sau đó gãi đầu ngại ngùng nói:

"Ta không có sao, đa tạ cứu giúp!"

Ngay sau đó cười cười, nói:

"Xin hỏi các hạ, tôn tính đại danh?"

Lãnh Ly Tuyên sửng sốt một chút, dường như không ngờ tới, gã sẽ hỏi tên mình.

Dừng một chút, nhàn nhạt nói: Lãnh Ly Tuyên.

Thiếu niên nở nụ cười sáng lạn, tiến lại gần hai bước, cảm thấy thú vị nói:

"Lãnh Ly Tuyên? Một cái tên rất dễ nghe! Tên ta là Lưu Huỳnh, dễ nghe không?"

"Hả?... Ờ, không tồi." Lãnh Ly Tuyên nói.

Lưu Huỳnh đợi muốn nói gì đó nữa, liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên đi tới trước người Lãnh Ly Tuyên, ngay cả một góc áo cũng không thèm cho gã nhìn mà che khuất, từ trên cao nhìn Lưu Huỳnh, nói:

"Người nọ đã chạy trốn, ngươi có thể rời đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!