Chương 11: Đêm trăng tròn

"Cứu người là ta, gϊếŧ người cũng là ta."

Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng nhíu mày, đáy mắt lộ ra hàn khí.

Đỗ Tưu thấy hắn khẩn trương như thế, cười nói:

"Trong quyển sách này nói về một con quái vật, bất cứ khi nào mặt trăng dâng lên, sẽ trở thành một ác ma gϊếŧ người không chớp mắt; và khi mặt trời mọc, nó lại trở về bình thường."

Ngay sau đó mỉm cười nói:

"Thực sự là một con quái vật, không phải sao?"

Nam Cung Thiếu Uyên đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, làm như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì đó, rồi không có kết quả, liền mặt không chút thay đổi dời ánh mắt, nói:

"Thật sự có loại người này sao?"

Đỗ Tưu nói:

"Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có."

Trong mắt chứa đầy vẻ cô đơn.

Nam Cung Thiếu Uyên ôm hai tay nói: Cũng đúng.

Nghe vậy, Đỗ Tưu nhìn hắn, cứng đờ cười khẽ.

Ngay sau đó, quay lại lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn, nói:

"Đây, lưu huỳnh huynh cần."

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua cái hộp, nói: Nhiều như vậy?

Nhiều sao? Đỗ Tưu cúi đầu nhìn nhìn, cái hộp to vậy, rồi sau đó cười nói,

"Hình như là có hơi nhiều. Có điều cũng không sao, nhiều lưu huỳnh không sợ không thể gϊếŧ chết Thanh Diện thú. Đêm nay huynh hãy cẩn thận một chút."

Ngữ khí rất nghiêm túc, như là đang giao phó một trọng trách cho hắn.

Ờ. Nam Cung Thiếu Uyên nhận lấy cái hộp, vẫn là nhịn không được xem xét Đỗ Tưu một cái, Đỗ Tưu dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, nhìn hắn hơi mỉm cười.

Nam Cung Thiếu Uyên dời mắt, nhấc chân bước ra khỏi phòng, cầm cái hộp đi thẳng về phía phòng của Lãnh Ly Tuyên. Thấy cánh cửa mở thì đi thẳng vào rồi đặt nó lên bàn.

Lãnh Ly Tuyên lúc này đang uống trà, nhìn thấy cái hộp, có chút kinh ngạc, nói:

"Những thứ này đều là lưu huỳnh sao?"

Nam Cung Thiếu Uyên cười, nói: Vâng.

Lãnh Ly Tuyên lại quay đầu, đánh giá cái hộp này, vuông góc, chắc là dài một thước, dày nửa thước, thản nhiên nói:

"Xem ra người này hận ý đối với Thanh Diện thú cũng rất lớn đây."

Nam Cung Thiếu Uyên nói:

"Dù sao cũng là thứ quấy nhiễu bọn họ không được yên ổn, hận là không thể thiếu được."

Lãnh Ly Tuyên cầm lấy cái ly lắc lắc, nói: Cũng đúng.

"Sư tôn, người có cảm thấy Đỗ Tưu có chút không đúng không?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!