Chương 10: Vứt đồ bừa bãi

Đỗ Tưu nghe vậy, cười nói: "Lãnh tông sư cũng thường xuyên quên đồ sao?"

Lãnh Ly Tuyên buột miệng thốt ra: "Không có."

Rồi sau đó, lại bổ sung nói: "Cũng không, không... không thường."

Đỗ Tưu nghe xong cũng chỉ nhoẻn miệng cười.

Tiếp theo liền lẩm bẩm nói: "Ta nhớ rõ còn mà, rốt cuộc đặt ở đâu rồi?"

Lãnh Ly Tuyên thấy hắn tìm đông tìm tây vẫn không thấy, cũng không muốn phiền toái người khác, nói: "Nếu tìm không thấy thì thôi, ta cũng chỉ muốn lấy một lọ, định để dự phòng."

Đỗ Tưu kiên trì nói: "Không không không, huynh chờ chút, ta nhất định có thể tìm được."

Lãnh Ly Tuyên nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.

"Đỗ đại ca, ta mang theo chút điểm tâm tới cho huynh, thuận tiện đến đổi thuốc."

Một tiếng nói thanh thúy đánh vỡ cục diện bế tắc.

Chỉ thấy một nữ tử duyên dáng yêu kiều, tươi cười xán lạn đi đến. Vừa bước vào liền cắm hoa đào vào bình hoa, đặt hộp thức ăn lên bàn, động tác vô cùng lưu loát tự nhiên.

"Lâm Thải, muội tới rồi." Đỗ Tưu từ trong tủ bên cạnh thò đầu ra, cười cười, lại nói, "Thương thế sao rồi, có bất thường gì không?"

Lâm Thải cười lắc đầu, vừa định nói, liền nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên ở một bên, kinh hỉ nói: "Lãnh tông sư!" Dừng một chút, khẩn trương hỏi: "... Các vị đến khám bệnh à? Bị thương ở đâu?"

Thấy Nam Cung Thiếu Uyên lắc lắc đầu.

Rồi sau đó ánh mắt Lâm Thải chuyển dời qua người Lãnh Ly Tuyên.

Lãnh Ly Tuyên nói: "Cũng không có bị thương, chỉ là tới đây lấy thuốc trị thương để phòng hờ mà thôi."

Lúc này, Đỗ Tưu ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói: "Nhưng mà... ta đã quên thuốc để ở đâu rồi."

Lâm Thải cười than thở: "Đỗ đại ca, tật xấu lạc đông lạc tây của huynh khi nào mới sửa đây hả."

Nghe vậy, Đỗ Tưu gãi gãi đầu, cảm thấy xấu hổ cười cười.

Lãnh Ly Tuyên thấy thế liền nói: "Không bằng Đỗ đại phu trước tiên giúp muội ấy xem một chút đi. Ta không vội, có lẽ khi huynh đang bận rộn sẽ nghĩ ra thì sao." Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, chờ thêm một chút cũng không sao.

Thấy y nói như thế, Đỗ Tưu đành phải xin lỗi cười cười, đóng ngăn kéo lại.

Nam Cung Thiếu Uyên ngược lại không khách khí, vẫn rót chén trà, uống một ngụm, dường như rất hài lòng cười một tiếng, sau đó rót thêm một chén, đưa cho Lãnh Ly Tuyên.

Dù sao cũng không có việc gì, Lãnh Ly Tuyên liền nhận lấy chậm rãi uống. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người Lãnh Ly Tuyên, in ra ánh sáng loang lổ, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh mặt trời, hàm dưới lộ ra độ cong đẹp mắt. Nam Cung Thiếu Uyên phảng phất như hóa đá, ngơ ngác nhìn y.

Lãnh Ly Tuyên cảm thấy tầm mắt của Nam Cung Thiếu Uyên vẫn rơi trên người mình, nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Nam Cung Thiếu Uyên khẽ nhếch khóe môi, dời tầm mắt, lắc đầu, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Lúc này, Đỗ Tưu từ tủ bên đi ra, một bên giúp Lâm Thải tháo băng vải, một bên hỏi: "Hai ngày nay cảm giác thế nào?"

Lâm Thải bị hắn nắm tay như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ lên, hơi cúi đầu, nói: "Không có gì, chỉ là có chút ngứa, muốn gãi vài cái..."

Đỗ Tưu đột nhiên dùng sức nắm cổ tay cô, nhìn chằm chằm vết thương kia, khẩn trương nói: "Ngứa? Sao lại ngứa! Lúc trước không phải vẫn tốt sao!"

Lãnh Ly Tuyên nghe tiếng nhìn qua.

Thấy cổ tay Lâm Thải bị Đỗ Tưu hung hăng nắm chặt, da thịt trắng như tuyết trong nháy mắt lưu lại từng mấy dấu vết đỏ thẫm. Lâm Thải hình như rất đau, rút tay về phía sau, khẽ nhíu mày, nói: "Đỗ đại ca, huynh làm ta đau quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!