Đỗ Tưu nghe vậy, cười nói:
"Lãnh tông sư cũng thường xuyên quên đồ sao?"
Lãnh Ly Tuyên buột miệng thốt ra: Không có.
Rồi sau đó, lại bổ sung nói:
"Cũng không, không... không thường."
Đỗ Tưu nghe xong cũng chỉ nhoẻn miệng cười.
Tiếp theo liền lẩm bẩm nói:
"Ta nhớ rõ còn mà, rốt cuộc đặt ở đâu rồi?"
Lãnh Ly Tuyên thấy hắn tìm đông tìm tây vẫn không thấy, cũng không muốn phiền toái người khác, nói:
"Nếu tìm không thấy thì thôi, ta cũng chỉ muốn lấy một lọ, định để dự phòng."
Đỗ Tưu kiên trì nói:
"Không không không, huynh chờ chút, ta nhất định có thể tìm được."
Lãnh Ly Tuyên nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.
"Đỗ đại ca, ta mang theo chút điểm tâm tới cho huynh, thuận tiện đến đổi thuốc."
Một tiếng nói thanh thúy đánh vỡ cục diện bế tắc.
Chỉ thấy một nữ tử duyên dáng yêu kiều, tươi cười xán lạn đi đến. Vừa bước vào liền cắm hoa đào vào bình hoa, đặt hộp thức ăn lên bàn, động tác vô cùng lưu loát tự nhiên.
"Lâm Thải, muội tới rồi."
Đỗ Tưu từ trong tủ bên cạnh thò đầu ra, cười cười, lại nói,
"Thương thế sao rồi, có bất thường gì không?"
Lâm Thải cười lắc đầu, vừa định nói, liền nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên ở một bên, kinh hỉ nói: Lãnh tông sư! Dừng một chút, khẩn trương hỏi:
"... Các vị đến khám bệnh à? Bị thương ở đâu?"
Thấy Nam Cung Thiếu Uyên lắc lắc đầu.
Rồi sau đó ánh mắt Lâm Thải chuyển dời qua người Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên nói:
"Cũng không có bị thương, chỉ là tới đây lấy thuốc trị thương để phòng hờ mà thôi."
Lúc này, Đỗ Tưu ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói:
"Nhưng mà... ta đã quên thuốc để ở đâu rồi."
Lâm Thải cười than thở:
"Đỗ đại ca, tật xấu lạc đông lạc tây của huynh khi nào mới sửa đây hả."
Nghe vậy, Đỗ Tưu gãi gãi đầu, cảm thấy xấu hổ cười cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!