"Ly Tuyên, Ly Tuyên, Lãnh Ly Tuyên!!!"
Trong hỗn loạn, Lãnh Ly Tuyên cảm nhận được có người ở giữa không trung ôm lấy mình, tê tâm liệt phế kêu tên của mình.
Y nỗ lực muốn thấy rõ ràng dung mạo người nọ, thế nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Y giãy giụa, vật nhìn thấy dần dần có đường nét, trong lúc hoảng hốt, dường như y thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang ôm mình.
Lãnh Ly Tuyên tự giễu cười cười, sao có thể, rõ ràng là do hắn suất lĩnh Ma giới tiến công quy mô lớn mới tạo thành loại cục diện này!
Thầm mắng chính mình, già cả mắt mờ.
Y thật sự chống đỡ không nổi, chậm rãi nhắm mắt lại, đại não dần dần trống rỗng.
Lách tách, Lách tách những giọt nước nhỏ như hạt đậu rơi trên mặt y.
Là trời mưa sao? Vậy thì cũng chật vật quá. Thôi, chết cũng chết rồi… Lãnh Ly Tuyên mơ hồ nghĩ.
Đại não không có tin tức, hết thảy sự vật đột nhiên im bặt.
Lãnh huynh?
Cốc cốc cốc Bên tai truyền đến từng đợt tiếng gõ cửa.
"Lãnh huynh? Dậy đi, nghỉ ngơi một đêm, chúng ta nên trở về Hoa Linh Phái. Chưởng môn còn chờ tin tức của chúng ta đó…"
Lãnh Ly Tuyên mạnh mẽ mở to mắt, giống như người chết đuối đột nhiên trồi lên mặt nước, ngực không ngừng phập phồng, hô hấp trầm trọng.
Y ngồi hoãn lại một lát, ý thức mới dần dần rõ ràng hơn.
Ngồi trên giường giương mắt nhìn quét bốn phía, trong phòng chỉ đặt một cái bàn cùng với một đỉnh lư hương, khói trắng còn đang bay từng đợt từng đợt, đơn giản mà lịch sự tao nhã.
Ta chưa chết?!
Vậy đây là đâu?
"Lãnh huynh? Huynh có nghe thấy không?" Một tràng âm thanh không kiên nhẫn lại truyền tới.
Lãnh Ly Tuyên thong thả ung dung xuống giường, vừa mở cửa ra, đập vào mắt đó là một hình bóng quen thuộc, với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Y ngẩn người, buột miệng thốt ra: Huynh không chết?
Nghe vậy, khóe miệng Du Đồng Phương giật giật, sắc mặt thay đổi, nói:
"…Ta cảm ơn huynh ha, người còn sống sờ sờ ra đây. Đồ đệ còn chưa gom đủ 108 người đâu, tạm thời vẫn chưa muốn chết."
Du Đồng Phương trúng tên là y tận mắt nhìn thấy, nhưng rốt cuộc hắn lúc này vẫn còn khỏe mạnh đứng ở đây, vì thế, Lãnh Ly Tuyên nói: Xin lỗi huynh.
Một tiếng xin lỗi huynh này của y, thực sự doạ sợ Du Đồng Phương không nhẹ, hắn chưa từng nghe qua Lãnh Ly Tuyên xin lỗi?! Chỉ thấy Du Đồng Phương đột nhiên lui về sau mấy bước, rồi sau đó híp mắt, vuốt cằm, từ trên xuống dưới đánh giá y.
Lãnh Ly Tuyên hơi chau mày, nói:
"Huynh đang làm gì thế?"
Du Đồng Phương hai tay ôm ngực, nghiêm túc nói:
"Ta đang xem coi có phải là huynh thật hay không, hay là đầu óc hồ đồ."
Lãnh Ly Tuyên liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: Vô vị.
Du Đồng Phương tức khắc ha ha cười lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!