Một trong những nguyên nhân đám Chu Lập Chí căng thẳng mở họp đó là vì Trương Phục Tu.
Một bệnh nhân đột nhiên biến mất ngay trong bệnh viện mà không một dấu vết.
"Đã tìm được chưa?"
"Bọn tôi đã lục soát toàn bộ khu mở nhưng không tìm được người."
"Camera đâu?"
"Bọn tôi chỉ có camera gắn chỗ cửa, đó là nơi ra vào duy nhất trong bệnh viện, không hề có dấu hiệu có bệnh nhân ra vào."
Một nguyên nhân khác khiến bọn họ nôn nóng đó là cái chết của Tống Luân.
Bệnh nhân kia uống thuốc chưa được mấy ngày, thế nhưng xuất hiện dấu hiệu dị ứng thuốc. Hơn nữa dị ứng một phát đã tử vong.
"Đây là một trường hợp đặc biệt à?"
"Không phải một trường hợp đặc biệt, bởi vì bọn tôi đã vì anh ta mà làm một cuộc kiểm tra lấy mẫu. Có vẻ như một số bệnh nhân dùng lô thuốc mới đều xuất hiện một số biểu hiện dị ứng."
"Biểu hiện bệnh như thế nào?"
"Nổi điên lên, nghiêm trọng hơn sẽ xảy ra hiện tượng phá hủy cơ thể."
Chu Lập Chí lấy một hơi thật sâu.
"Vậy thật sự được chứ? Ông không kiểm tra lô thuốc mới à?" Người phụ nữ phát ra giọng the thé, bà ta có chút hả hê nhìn Chu Lập Chí, như chỉ hận không thể chỉ mũi ông ta cười thật to.
Chu Lập Chí nghe được tiếng cười nhạo của bà ta thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Người này là Trương Thiến, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ông ta. Nếu như ông ta muốn trở thành viện trưởng mới thì phải hoàn toàn diệt được chướng ngại này mới được.
"La Trạch, người kiểm tra thuốc là cậu đúng không?" Chu Lập Chí trút lửa giận lên người vô tội bên cạnh.
La Trạch vẫn luôn đứng cạnh bọn họ, đang lo lắng kiểm tra dữ liệu thuốc. "Đúng vậy, tôi đã kiểm tra chủng loại và số lượng, chắc chắn không sai được."
Chu Lập Chí bày ra một gương mặt lạnh lùng.
"Ha, cậu kiểm tra không sai vậy cậu nghi ngờ thuốc của tổng bộ đưa tới có vấn đề à?" Trương Thiến cố tình xuyên tạc ý của anh ta.
"Tôi không hề có ý nghi ngờ tổng bộ." La Trạch hoảng loạn phủ nhận.
Trương Thiến híp mắt cười nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của người trẻ tuổi này vui vẻ cực kỳ.
"Trước mắt có bao nhiêu bệnh nhân xuất hiện tình huống bất thường?" Trương Thiến vắt chéo hai chân bắt đầu thay đổi thái độ nghiêm túc hơn.
La Trạch xem lại dữ liệu trước mắt, "Trước mắt là 35 người."
"Lập tức ngừng dùng thuốc." Trương Thiến lạnh lùng nói.
"Không thể." Chu Lập Chí không đồng ý, "Thuốc lần này phải dùng liên tục mới có hiệu quả lớn nhất."
Trương Thiến hừ lạnh, "Bọn họ đều có khả năng siêu phàm, nếu như nổ tung thật thì ai biết có ra đời thêm một tên dị giáo nữa hay không. Sao ông không tự thừa nhận sai lầm bản thân sau đó liên lạc với bên xưởng thuốc bên kia để xem chuyện này rốt cục là sao."
Kiến nghị bà ta đưa cho ông không hề xuất phát từ lòng tốt. Bởi vì viện trưởng đi công tác ở Anh, trước lúc ông ta đi đã giao lại toàn bộ công việc cho Chu Lập Chí. Chu Lập Chí biết, nếu như mình làm tốt thì gần như chắc chắn cái ghế viện trưởng đời kế tiếp sẽ nằm trong tay mình. Thế nhưng nếu bây giờ ông ta ngừng cho bệnh nhân dùng thuốc thì ông ta nhất định sẽ bị trừ điểm trong lòng của viện trưởng. Lúc đó, Trương Thiến sẽ có cơ hội.
Trương Thiến nhìn Chu Lập Chí thay đổi sắc mặt, liền lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng ông ta. "Tôi chỉ tốt bụng cho ông kiến nghị vậy thôi."
"Tôi sẽ không ngừng việc dùng thuốc!" Chu Lập Chí đưa ra quyết định, "La Trạch, đưa một phần thuốc đi làm kiểm tra thành phần, tôi muốn biết, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề." Ông ta đang cược, cược xem đám bệnh nhân có thể vượt qua kiểm tra vấn đề thuốc hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!