Chương 44: Can thiệp thành công

-Can thiệp vào chuyện nhà họ Bạc lần này, thành công-

Bên ngoài cửa sổ xe là màn mưa dày đặc, một nửa gương mặt của Dụ Dung Thời chìm trong bóng tối, nửa kia lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn đường rọi xuống.

Khoảnh khắc đó, anh bỗng nhớ về chuyện của rất nhiều năm trước. Dây đàn nhuộm đỏ máu trong căn phòng tập sáng rực giữa đêm khuya; từng bản nhạc được viết ra, rồi lần lượt bị ăn cắp; và cuối cùng là cái giá đau thương mà anh phải trả để chống lại kẻ trộm có thể khống chế thời gian trước khi ánh rạng đông của chiến thắng ló dạng.

Anh sực nhớ đến bản báo cáo cần phải nộp và ánh mắt đề phòng của Cục trưởng.

Thế nhưng anh lại nhớ ra rồi.

Nhớ về một cái tên đáng lẽ phải bị chôn vùi trong quá khứ, bị xóa bỏ khỏi dòng thời gian mà ngoài anh ra chẳng còn mấy ai nhớ đến.

Không nên.

Đừng tự chuốc rắc rối.

Phải khiến họ nghĩ rằng anh đã được khống chế. Khiến họ tin tưởng anh hơn, để cuộc sống của anh tốt hơn, để anh có thể giúp đỡ quần chúng... trong khuôn khổ và quy tắc.

Làm một... người bình thường.

"... Lần sau muốn làm những việc này, có thể gọi tôi."

Nhưng anh vẫn nói ra.

"Tại sao?"

"Không có gì, cứ xem như tôi thích hóng hớt cũng được.

"Dụ Dung Thời cười bảo. Dịch Vãn im lặng nhìn gương mặt anh phản chiếu trong gương chiếu hậu. Vẻ mặt Dụ Dung Thời ung dung, như thể vừa nãy chỉ là một câu bông đùa. Nhưng Dịch Vãn nhìn thấy quai hàm căng cứng của Dụ Dung Thời."Thầy Dụ, thật ra anh là người tốt, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi." Khi xe chạy ngang qua cửa hàng tiện lợi, Dịch Vãn bất chợt nói:

"Mà tôi... tôi cũng không tốt như anh nghĩ. Còn về bọn Bạc Giáng, khi nào anh đủ thấu hiểu bọn họ, anh sẽ phát hiện bọn họ không tệ như anh nghĩ."

Dụ Dung Thời im lặng hồi lâu, cuối cùng, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi.

"Giọng anh có chút mất tự nhiên. Mặc dù mất tự nhiên, nhưng khi chạy xuống khỏi cầu vượt, Dụ Dung Thời vẫn không kìm lòng được mà nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Dịch Vãn tựa vào cửa sổ, vẫn không biểu cảm gì. Nhưng lại dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt cười lên cửa sổ mờ sương. Khuôn mặt cười và ánh mắt Dịch Vãn nhìn anh cùng lúc hiện lên trong mắt anh. Ánh mắt của Dịch Vãn vẫn mơ màng, vô tội và bình thản, giống hệt ánh mắt mọi ngày khi cậu đi lướt ngang qua mọi câu chuyện."Chúng ta có thể dừng ở đây không?

Tôi muốn mua một chai nước nóng." Dịch Vãn bất chợt nói.

Giữa đêm khuya, hai người dừng xe trước cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng có vẻ cũ kỹ, đã mở rất nhiều năm, treo một biển hiệu màu vàng. Hai người đeo khẩu trang từ lúc bước vào cho đến khi ra khỏi cửa hàng, rồi cứ thế ngồi xuống bên đường, chia sẻ hai ly giấy đựng súp thịt viên.

Buổi đêm thành phố S rất tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Dụ Dung Thời nhìn Dịch Vãn nhấm nháp từng miếng nhỏ, hỏi: "Cậu từng ăn súp thịt viên ở cửa hàng này rồi sao?"

"Chưa từng."

Dịch Vãn cầm ly giấy, gương mặt tái nhợt được hơ nóng bởi thức ăn: "Đi ngang qua vô tình nhìn thấy nên muốn dừng lại thôi.

"Thích đi đâu thì đi, thích dừng ở đâu thì dừng. Không phải để gặp ai, cũng không phải để kích hoạt sự kiện nào cả. Cuộc sống như vậy không phải rất tốt sao? Vậy nên Dụ Dung Thời không nhịn cười được nữa. Anh cắn một cục thịt viên, nước súp nóng hổi từ khe nứt tràn ra khắp mọi hướng."... Vậy, cậu ném con quỷ họa bì kia đi đâu rồi?" Anh bỗng hỏi một câu mơ hồ.

"Quỷ họa bì gì?" Dịch Vãn vẫn trưng cái mặt vô tội ra.

"Tôi đoán là trong giấc mơ của Trì Ký Hạ... thôi vậy." Dụ Dung Thời cười nhẹ, lắc đầu: "Cậu cứ giả ngu tiếp đi."

Cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Luôn luôn đi qua thế giới của các nhân vật chính, luôn luôn cố gắng làm người qua đường trong câu chuyện của người khác, thỉnh thoảng làm chút việc thiện.

Một người qua đường không có siêu năng lực, nhưng đủ trí thông minh.

Dụ Dung Thời cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ thoải mái như bây giờ. Những quá khứ và gánh nặng đè trên vai anh đều bị rũ bỏ vào khoảnh khắc đó. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy mình có thể viết nhạc lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!