- Hiện giờ toàn là cửa sổ thủy tinh, không phải giấy, không chọc thủng được -
Sau khi công bố tên tác giả, dưới khán đài lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Bạc Giáng? Là thầy nào vậy?"
"Chưa từng nghe cái tên này..."
"Bạc Giáng... không phải cậu con trai vô học dấn thân vào giới giải trí của chi thứ nhà họ Bạc sao?"
Chu Duẫn ngồi bên cạnh Bạc Giáng nói: "Chàng họa sĩ à, chữ cũng đẹp đó. Bức của cậu trông không khác mấy với bức vừa nãy nhỉ?"
"..."
"Chỉ là chữ thôi, làm như ngon lắm vậy." Chu Duẫn trịch thượng chỉ trỏ: "Tôi thấy nó giống..."
"Cậu chàng này, không hiểu thì đừng nói lung tung." Có người nghiêm nghị nói: "Nhìn bảng tên của cậu... nhà họ Chu? Nhà họ Chu dạy dỗ con cháu thế này sao?
"Người lên tiếng là một ông lão. Mặt mày Chu Duẫn xanh mét:"Ông Lâm..."
Ông Lâm nói: "Tôi nghĩ mình cần phải nói chuyện với ông nội của cậu.
"Trông có vẻ quan hệ giữa hai nhà không tệ. Ông Lâm nói xong thì quay sang nhìn Bạc Giáng, vẻ mặt dịu đi:"Chữ này, cậu viết à?"
Dụ Dung Thời nghe các bậc thầy ngồi sau lưng mình thì thầm thảo luận. Thân là người trong ngành, đương nhiên bọn họ biết cách giám định một bức thư pháp hơn người ngoài.
Điều này cũng dễ hiểu.
Tác phẩm từ tay nam chính tất nhiên sẽ nhận được sự khen ngợi của các chuyên gia.
Thư pháp được xem là tác phẩm nghệ thuật, không chỉ vì nét chữ đẹp.
Thư pháp đòi hỏi lực đi bút, nét chữ, lối viết, mực viết... Cảnh giới cao nhất là chữ và thần hợp nhất. Tranh vẽ dùng màu sắc và đường nét để thể hiện thần thái, còn thư pháp chỉ dùng những đường nét đen trắng đã có thể tạo ra một thế giới đủ để truyền đạt suy nghĩ, cũng thường có thể phản ánh được tính cách của người viết.
Chẳng hạn như lối chữ Thảo tự do phóng khoáng, lối chữ Khải thì tĩnh lặng thanh tao. Điều khiến thể Lưu Vân nổi tiếng chính là nó ẩn giấu sự cao quý kín đáo, và cũng vì suy nghĩ cực đoan mà nhanh chóng "trôi mất
". Như áng mây cao quý nhưng bạc mệnh, như dòng nước dữ dội tràn bờ, hai yếu tố trái ngược này hòa vào nhau thành thể Lưu Vân, phù hợp với những gì vị thái tử Bạc Minh Giáng đã hy sinh vì nước trải qua. Quý công tử sinh ra đã rực rỡ huy hoàng, nhưng cũng chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn. Nét chữ phản ánh nội tâm người viết. Bởi vì kiểu chữ này rất cực đoan, khó viết và gắn liền với"xui xẻo
"nên bậc thầy thư pháp có hứng thú và thành thạo kiểu chữ này rất ít ỏi. Năm trăm năm nay đổ lại, các tác phẩm dùng thể Lưu Vân vô cùng hiếm hoi. Ngoại trừ các tác phẩm của Bạc Minh Giáng nằm trong bảo tàng quốc gia ra, cũng chỉ có vài chục tác phẩm của em trai y lưu truyền trong dân gian. Nhưng hôm nay Bạc Giáng lấy ra tác phẩm này..."Nét chữ này vừa có thần thái, vừa có nét cổ xưa." Phó chủ tịch Hội Thư pháp thành phố S đánh giá rất cao: "Tuổi trẻ mà đã đạt đến trình độ này, đúng là..."
"Dữ vậy à!"
"Tôi từng thấy tác phẩm của Bạc Minh Giáng trong bảo tàng thành phố B, không ngờ tác phẩm của cậu chàng này lại giống đến tám phần!
"Một người khác cảm thán. Bọn họ không biết rằng, hai phần còn thiếu là do giấy mực và sự oxy hóa sau năm trăm năm tạo thành... Các giáo sư của Hội Thư pháp không đưa ra những nhận xét kiểu như 'người này không thể giữ lại". Bọn họ thảo luận hăng say, sau khi biết người này đầu quân vào giới giải trí thì không khỏi tiếc nuối.
"Nhưng cùng còn cách nào khác đâu? Giới giải trí dễ kiếm tiền, mỗi người một chí hướng riêng." Một vị giáo sư già cười bất đắc dĩ.
Các khán giả còn lại không biết thưởng thức nghệ thuật như bọn họ. Thế nhưng đúng lúc được so sánh trong điều kiện thuận lợi
- một tác phẩm thể Lưu Vân được truyền lại vừa xuất hiện trước mặt họ.
Tuy không biết thưởng thức nhưng ít nhất bọn họ vẫn nhìn ra được giá trị của tác phẩm này.
Thế nhưng Bạc Giang vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Ông lão sau lưng có việc nên ra ngoài. Cậu Chu quần là áo lượt thì thầm vào tai cậu ta bằng giọng điệu hằn học, tự tìm bậc thang cho bản thân: "Nếu không phải ông già họ Lâm đó có chút địa vị. Cậu nghĩ tôi sẽ nể mặt ông ta sao?"
"Chỉ bằng thành tựu nghệ thuật của ông ta?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!