- Em thật lòng khuyên chị một câu –
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Dụ Dung Thời cầm danh sách, trầm ngâm liếc nhìn Bạc Giáng ngồi đối diện.
Anh đã biết được năng lực của Dịch Vãn và ba đồng đội khác. Đinh Biệt Hàn bị quỷ đuổi trên vách đá, An Dã Lâm bị cậu cả Phương tỉnh ngộ theo đuôi, Trì Ký Hạ phải ngủ mới có thể nhập vai.
Năng lực của Bạc Giáng là gì?
Năm 14 tuổi Bạc Giáng bỗng sở hữu năng lực học tập cực mạnh, điểm số và tài năng đột ngột tăng mạnh... Dụ Dung Thời tìm kiếm trên baidu một chút, phát hiện thêm một tin thú vị về Bạc Giáng lúc ở đại học.
Bức tranh mẫu đơn cậu ta vẽ được giáo sư tán thưởng và trưng bày trong sảnh học viện. Bài báo không đăng kèm ảnh bức tranh, nhưng vị giáo sư kia nổi tiếng là chính trực, đức cao vọng trọng. Trình độ nửa vời ông ấy đã chẳng thèm quan tâm.
Bình thường Bạc Giáng hiếm khi vẽ tranh.
Bức tranh đó là vẽ để chúc thọ vị giáo sư già.
Dụ Dung Thời có một suy đoán.
Anh khép danh sách lại, định ngồi chờ buổi đấu giá bắt đầu với Dịch Vãn, không ngờ lại có cuộc cãi vã nổ ra.
Do mâu thuẫn về vấn đề chỗ ngồi.
Đám người xung quanh xì xào bàn tán.
"Không ngờ Lâm Mộng và chủ tịch Cố cũng đến, đây là đôi vợ chồng cũ theo hợp đồng hay là chia tay rồi..."
"Bên tổ chức sắp xếp hai vị trí cách nhau cả khúc. Đã vậy Tần Tuyết Tâm còn ngồi ngay bên cạnh chủ tịch Cố. Ha ha, cô ta vừa mới đến chào hỏi đã bị đối phương đâm chọt là không biết liêm sỉ, đáng đời!"
"Rốt cuộc Tần Tuyết Tâm cố ý hay vô tình sang đó ngồi vậy?"
"Loại trà xanh như cô ta chắc chắn là cố ý rồi. Bây giờ chủ tịch Cố để Lâm Mộng và Tần Tuyết Tâm đổi chỗ, đàn ông phết. Cặp này chắc chắn sẽ tái hợp thôi. Tần Tuyết Tâm định chia rẽ rốt cuộc lại phản tác dụng thành chất xúc tác hòa giải rồi..."
"Lâm Mộng và Tần Tuyết Tâm quả là oan gia, cả đời dính lấy nhau, một đen một trắng."
Đúng là tình tiết tiêu chuẩn, Dụ Dung Thời nghĩ.
Dụ Dung Thời giương mắt nhìn Lâm Mộng ngồi vào ghế của Tần Tuyết Tâm. Chủ tịch Cố bên cạnh lạnh lùng ngang ngược nắm lấy tay cô làm má cô hây hây đỏ.
Lại là CP chính được nữ thần may mắn ưu ái.
Tần Tuyết Tâm bên cạnh cúi đầu. Có người cho rằng cô ta sẽ khóc nên im bặt. Thế nhưng lại không hề có.
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, đôi mắt yêu kiều ánh lên nụ cười nham hiểm, đạp giày cao gót đi thẳng về phía chỗ ngồi cũ của Lâm Mộng. Vẻ mặt quyết không chịu thua, quyết không để mất mặt của cô ta mài mòn sự đồng tình vốn ít ỏi của khán giả dành cho nỗi thê lương của một con tốt.
Bọn họ rối rít dời mắt.
Dụ Dung Thời thấy cô ta đi ra phía hàng sau mình thì khẽ nhíu mày.
Chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp thật trùng hợp, cứ như... muốn buộc chặt hai người lại.
Bạc Tín ngồi ở vị trí của mình, nhìn Bạc Giáng. Bạc Giáng ưỡn ngực thẳng lưng, vẫn là tư thế cao ngạo.
Cao quý và lạnh nhạt.
Bạc Tín không hiểu sao một đứa dòng thứ như Bạc Giáng sao lại có thể được như thế này chỉ trong vài năm. Thế nhưng hắn biết, hắn muốn chèn ép cậu ta
Chèn ép cậu ta, bắt câu ta trở lại thành thằng nhóc dòng thứ u ám và cô độc ngày xưa. Chỉ có khi đó cậu ta mới quỳ xuống dưới chân hắn, gọi hắn là gia chủ, hèn mọn cầu xin hắn tha thứ như một đứa em trai...
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạc Giáng, cứ như ai đó dán nam châm lên vậy. Đến tận khi có giọng phụ nữ vui vẻ vang lên: "Em ngồi đây được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!