- Cậu giống như một điều bí ẩn -
"Làm phiền cuộc sống... Là có ý gì?
"Dịch Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vụt qua tầm mắt cậu như một con sông đang chảy xiết. Trong khoảnh khắc đó, Dụ Dung Thời nhớ đến một câu nói: Chuyện gì tôi cũng biết, nhưng tôi không muốn làm gì cả. Chỉ thế mà thôi. Ngay lúc đó, Dụ Dung Thời chợt cười thầm trong lòng. *** Chạng vạng tối, nhà họ Bạc đèn đuốc sáng trưng, như thể đó là phim trường của một vị nam chính mới. Lúc đứng từ xa nhìn thấy ngôi nhà đó, Dụ Dung Thời chợt lên tiếng:"Nhà họ Bạc nổi tiếng là thư hương thế gia, tổ tiên xuất thân là Tể tướng, truy ngược dòng lịch sử thì tính đến ngày nay gia phả được gần bốn trăm năm.
Thế nên đồ cổ tích lũy được cũng nhiều không đếm xuể. Người nhà họ Bạc cũng vô cùng tự hào với lịch sử của gia tộc, rất xem trọng quy tắc và nề nếp. Cho dù đã là thế kỷ 21 thì vẫn duy trì như thế.
Ví dụ như... nhà họ nổi tiếng nhất là sự phân chia dòng họ."
"Phân chia cái gì?" Dịch Vãn hỏi.
"Ở nhà họ Bạc, mỗi đời sẽ lấy con trai trưởng và con cháu của người đó để phân chia, bọn họ được gọi là dòng chính. Con trai thứ và con cháu đời sau sẽ tách ra để giúp đỡ cho nhà con trai trưởng. Tôn ti trật tự, đời đời đều như thế, cho dù là xã hội hiện đại cũng không thay đổi. Thế nên trong một bối cảnh như thế khó tránh khỏi sẽ diễn sinh ra một loạt đề tài..." Dụ Dung Thời đúng lúc dừng lại, rồi nói tiếp: "Ví dụ như tôi nhớ đồng đội Bạc Giáng của cậu là người đã tách ra khỏi nhà họ Bạc."
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Dịch Vãn đang lặng lẽ nhìn mình. Đương lúc Dụ Dung Thời muốn nói tiếp, Dịch Vãn nói: "Thầy Dụ có vẻ... biết rõ đồng đội của tôi ghê."
Dụ Dung Thời nhìn vào màn đêm, lạnh nhạt nói:
"Trên thực tế thì tôi có chút hiểu biết về mấy người đồng đội của cậu. Dù sao thì..."
"Biểu hiện của bọn họ cũng quá rõ ràng rồi, đúng không?
"Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ cuối cùng, nhưng không hề mở cửa. Không gian trong xe mờ tối, chỉ có khóa an toàn hai bên đang lóe lên ánh sáng màu đỏ. Dụ Dung Thời dừng một chút, cuối cùng nói:"Được rồi, tôi thừa nhận là tôi vô cùng tò mò về cậu. Nếu đã thế thì chúng ta cũng thẳng thắn với nhau luôn nhé, cậu thấy sao?"
"Đinh Biệt Hàn cứ luôn bị ma quỷ đeo bám; Trì Ký Hạ lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ, thức giấc là có thể diễn xuất trơn tru; Và cả An Dã Lâm chỉ trong một đêm lại bất chợt xích mích với người nhà, chạy đến A. T làm idol, các đối tượng mập mờ khác chỉ trong một đêm cũng hành động khác thường."
Ngón tay Dụ Dung Thời khẽ gõ lên bánh lái:
"Rất mới lạ, nhưng cũng rất phổ biến. đoán được mở đầu, cũng đoán được kết thúc. Thế nhưng một đám người như thế hết lần này đến lần khác lại có quan hệ chằng chịt rắc rối với cậu, yêu thích cậu hoặc sợ hãi cậu. Mà cậu... thì lại trông như không hề bị bọn họ ảnh hưởng."
Trong gương chiếu hậu, Dịch Vãn đặt hai tay trên đầu gối, vô tội rũ mắt: "Tôi cũng không rõ lắm. Bọn tôi chẳng qua cũng chỉ là đồng đội chung sống khá tốt mà thôi."
"Ban đầu tôi thật sự rất tò mò cậu có năng lực gì, là kiểu 'nam chính' nào. Nhưng mà hiện tại, tôi lại càng tò mò cậu có mục đích gì hơn. Cậu vả mặt Khương Bắc nhưng lại không vì hắn mà suy sụp tinh thần. Đến nhà họ An quậy cho trời long đất lở nhưng cuối cùng lại giấu mình đi, không muốn tranh thủ thời cơ kiếm lợi." Dụ Dung Thời nói:
"Dịch Vãn, so với bọn họ thì cậu mới giống một điều bí ẩn hơn. Dường như cậu có rất nhiều khả năng đặc biệt, lại đường như... không có gì cả. Ngoại trừ việc cậu thông minh hơn người bình thường rất nhiều."
Hàng mi của Dịch Vãn cuối cùng cũng khẽ lay động.
"... So với tôi thì không phải thầy Dụ càng bí ẩn hơn sao?" Cậu nói.
"Cái gì." Dụ Dung Thời nói.
"Chín năm trước, anh đã từng vì đắc tội một tiền bối trong lễ trao giải mà bị cả ngành hợp lại phong sát. Tên tiền bối đó làm nhiều việc xấu, cả ngày hết đua xe lại quẩy bar, không chịu nghiêm túc luyện học bất kỳ kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp gì nhưng luôn có thể lấy ra vô số bài hát 'gốc' đủ mọi phong cách khác nhau.
Cũng vì tài năng đó mà được người trong ngành che chở." Dịch Vãn từ tốn nói: "Sau đó, anh im lặng hai năm, ít biểu diễn hơn hẳn, chỉ ngồi trong hậu trường viết bài hát..."
"Có vẻ cậu tra được rất nhiều tài liệu nhỉ."
Dụ Dung Thời nói.
"Tên tiền bối đó phong sát được sự nghiệp của anh nhưng không phong sát được bài hát của anh. Hai năm sau, anh bắt được một cơ hội đóng phim. Dựa vào bộ phim đó mà anh hot lên. Ngay sau đó, anh bắt đầu phát triển trong giới phim ảnh, giới âm nhạc cũng dần mở rộng vòng tay với anh trở lại. Khoảng thời gian đó anh tham gia đóng phim, lên sân khấu, biểu diễn... rất nhiều. Đây đều là những thứ tôi đọc được trên baidu."
Dụ Dung Thời "à" lên.
"Nhưng tôi cũng rất tò mò, rất nhiều đối tượng từng hợp tác với anh, bị anh 'đè đầu' đa phần đều là thiên tài 'bỗng nhiên xuất hiện' trong mắt mọi người. Tần suất xảy ra nhiều đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ là anh cố ý lựa chọn, hoặc nên nói là đi săn những đối tượng như thế."
Đèn xanh sáng lên, hồi lâu sau Dụ Dung Thời mới cười nhạt.
"Có lẽ là vì trùng hợp, cũng có lẽ là vì... Trước đây tôi cảm thấy làm như thế rất thú vị? Dùng thực lực để đạp con cưng của trời xuống đất rất sung sướng. Nhưng tất nhiên, đó là những chuyện đã qua." Ngón tay anh khẽ gõ lên bánh lái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!