Chương 36: Trong cái giới này có rất nhiều góc khuất và cám dỗ

- Sắp tới em theo sát Trì Ký Hạ, đừng để em ấy long nhong một mình –

Bầu không khí trong phòng trở nên kịch tính. Dụ Dung Thời thấy một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên mặt Dịch Vãn.

Cậu nhìn Dụ Dung Thời, lại nhìn sang cái áo thun.

Ngôn Tình Ngược

Ly nước trong tay bỗng trở nên nặng nề, tâm trạng của Dụ Dung Thời cũng vậy.

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, Dụ Dung Thời cũng không để lộ bất kì sơ hở nào trên mặt. Anh cầm cái áo lên, mở nó ra: "Trùng hợp thật, cậu biết cái áo này hả?"

"Đây là..."

"Tôi nhặt được trên hành lang." Dụ Dung Thời nói: "Nó bị vứt ở cửa thoát hiểm, tôi thấy quen lắm, hình như là đồ của Trì Ký Hạ nên nhặt về, định trả cho mấy cậu, ai dè cậu ta bị cảnh sát gọi đi rồi."

"Đây là áo của tôi."

Dịch Vãn im lặng nhìn anh: "Tôi để... trong tủ quần áo."

"Ss kia cũng trốn trong tủ quần áo đúng không?" Biểu cảm của Dụ Dung Thời vẫn không thay đổi, trông hệt như đang suy luận nghiêm túc: "Có lẽ cậu là mục tiêu của gã, nếu không sao gã lại lấy áo thun của cậu cơ chứ?"

"Tôi cũng không biết."

Dịch Vãn nói: "Chắc vì vài lý do... tôi không biết và cũng không muốn tham gia."

Khóe mắt Dụ Dung Thời giật: "Ví dụ?

"Không muốn tham gia. Anh nghiền ngẫm thật kỹ câu này. Dịch Vãn nói:"Ví dụ như lấy tóc của tôi đi giám định huyết thống gì đó. Tôi không muốn tham gia ân oán cậu chủ thật giả gì đó của nhà giàu, thế nên đã khống chế cả số lượng tóc rụng...

"Hai người đứng đối mặt nhau trong căn phòng, ánh mắt Dịch Vãn đầy thản nhiên và vô tội. Dụ Dung Thời:... Anh thầm nghĩ: Lại bị Dịch Vãn qua mặt. Giống lúc trong đoàn phim, Dịch Vãn dùng lý do"đóng kịch được hạng nhì" để lướt qua sự thăm dò của anh về diễn xuất.

"À phải rồi thầy Dụ, anh tìm tôi làm gì?"

"Dịch Vãn!" Giọng anh Lưu vang lên ngoài cửa: "Trì Ký Hạ xong rồi, đến lượt em kìa...

"Anh Lưu nhìn vào phòng, thấy Dịch Vãn và Dụ Dung Thời đang chia ra ngồi hai bên giường, Dụ Dung Thời giơ tay về phía Dịch Vãn, tay cầm... Chiếc áo thun trông hơi quen... Anh Lưu:... Đù má, đây không phải áo thun đồng phục A. T phát cho từng thành viên Iris5 hả? Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy. Đinh Biệt Hàn:"Có mất gì không? Ở đây có một cái mắc áo trống..."

Trì Ký Hạ: "Tôi không mất. Hình như Dịch Vãn thiếu một cái áo, hai ngày trước cậu ấy có mặc một cái áo màu vàng...

"Anh Lưu nhìn chằm chằm áo thun màu tiếp ứng của Dịch Vãn, hoảng hốt không thôi... Hắn lại nghe thấy hai người nói gì đó. Dịch Vãn cảm ơn Dụ Dung Thời đã giúp đỡ trong Truy Vết Rừng Xanh, cũng hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của Dụ Dung Thời. Dụ Dung Thời thì vô cùng thân thiện, đồng ý thiếu một ân huệ của Dịch Vãn. Hai người lại nói thêm mấy câu, Dụ Dung Thời nói:"Được, tôi sẽ giặt sạch rồi trả cho cậu.

"Đây là phương án giải quyết tốt nhất. Dịch Vãn cũng đồng tình. Khung cảnh anh em tôn trọng nhau, vui vẻ hòa thuận nhưng chỉ có mình anh Lưu thấy bầu không khí rất kịch tính, sợ bóng sợ gió, trông già hóa cuốc. Sau khi Dịch Vãn ra khỏi phòng, anh Lưu nhìn cậu, lo lắng không thôi. Hắn cẩn thận thăm dò:"Dịch Vãn, chắc em biết idol không được hẹn hò đúng không?"

Dịch Vãn: "Hẹn hò... không có mà?"

Anh Lưu ngẩn người, cẩn thận hơn: "Mấy ngày trước... em luôn ở chung phòng với Trì Ký Hạ đúng không?"

"... Anh hỏi cái áo thun hả? Thầy Dụ nhặt trên đường." Dịch Vãn giải đáp thắc mắc của anh Lưu sau một tràng ẩn ý: "Thầy Dụ tốt lắm.

"Anh Lưu:... Thấy Dịch Vãn đi rồi, anh Lưu để lộ ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai. Hắn nghĩ: Giới giải trí thật sự quá nhiều góc khuất! Mà Dịch Vãn thì... ù lì quá! Ở nơi anh Lưu không nhìn thấy, Dịch Vãn đưa lưng về phía hắn, trong đôi mắt cũng là vẻ trầm ngâm. *** Cảnh sát lấy lời khai hết nửa tiếng, lúc Dịch Vãn ra khỏi phòng, anh Lưu đang gọi điện thoại nhờ người rút hotsearch, mặt mày không bình tĩnh nổi."... Đúng, đè hết xuống. Chuyện này không được làm ầm ĩ...

"Thấy Dịch Vãn đến, anh Lưu khựng lại. Hắn nhìn cậu với vẻ xoắn xít, cuối cùng cũng nói:"Dịch Vãn à..."

Dịch Vãn: "Dạ."

"... Trong giới nhiều góc khuất, cũng nhiều cám dỗ." Anh Lưu nói: "Sắp tới em theo sát Trì Ký Hạ, đừng để em ấy nhong nhong một mình, được không?

"Dịch Vãn gật đầu. Anh Lưu nhìn Đinh Biệt Hàn không biết gì hết, chỉ thấy Đinh Biệt Hàn còn non lắm, làm hắn rất lo. Đinh Biệt Hàn hắt xì. Dịch Vãn về phòng. Tủ quần áo bị mở rộng, may mà tất cả quần áo đều được treo trên móc, may mắn thoát kiếp bị giẫm đạp. Dịch Vãn nhìn vào bên trong, im lặng. Trì Ký Hạ cũng ngồi bên cạnh cậu, hoảng hốt nói:"Không ngờ lại xảy ra chuyện này..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!