- "Trì Ký Hạ, bóp mặt cậu ấy đi?
"– Dịch Vãn mở mắt ra trong màn đêm. Trì Ký Hạ giường bên cạnh đang bất an thở gấp trong mơ. Ba giờ sáng. Chỉ còn bốn tiếng nữa là tới giờ làm việc. May mà cậu đã ngủ đủ giấc trước khi giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng của Trì Ký Hạ. Dịch Vãn mở quyển nhật ký được cài mật khẩu ra. Cậu không thường mở nó, trừ khi có chuyện gì cần ghi nhớ. Lần này cậu nằm im trên giường nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua. Cơ thể cậu nhẹ bẫng, cái bóng trống không. Thế nên cậu ghi câu cuối cùng vào nhật ký"Lại kết thúc
". Tất cả dị thường đều rời đi theo cái bóng, mọi chuyện kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể quay lại cuộc sống yên bình của mình. Dịch Vãn nhắm mắt, lúc cơn buồn ngủ quen thuộc ập đến, cậu để cho bản thân nương theo nó mà quên đi rất nhiều chuyện như mọi lần. Dịch Vãn không quá quan tâm khoảng thời gian kỳ lạ này. Chuyện này cũng giống như chuyện"ngủ một giấc đã học được cách sinh tồn nơi hoang dã qua baidu" khi trước vậy, chỉ là đoạn nhạc đệm trong cuộc đời cậu.
Nó không có nghĩa là, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bước vào câu chuyện của bọn họ. Dịch Vãn cho là vậy.
***
Sáng hôm sau, Dịch Vãn bị tiếng chuông báo thức gọi dậy. Cậu tháo bịt mắt màu vàng xuống, đánh răng, đeo bao tay nhựa một lần để chăm cây.
Hết thảy đẹp tươi biết bao, giống như cậu giảm 60kg trong một đêm, nhanh nhẹn hơn vì giảm hơn một nửa trọng lượng cơ thể.
Khi cậu kéo rèm cửa sổ ra thì nghe thấy tiếng Trì Ký Hạ sau lưng ngồi dậy.
"Cậu dậy rồi hả?
"Dịch Vãn hỏi. Trì Ký Hạ ngồi sau lưng cậu, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vừa sầu lo vừa cảnh giác. Đến khi Dịch Vãn xoay người nhìn thẳng vào mắt cậu ta... Cậu ta run lên. Sau đó... run thêm cái nữa."Đi thôi, bảy giờ chúng ta phải có mặt để trang điểm." Dịch Vãn quơ quơ tay trước mắt cậu ta, làn da trắng đến trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt nghiêm túc:
"Anh Trì, có phải cậu đang hồi hộp không? Nãy thấy cậu run lắm đấy."
Trì Ký Hạ:...
"Cậu nói cái gì cơ?" Trì Ký Hạ hỏi lại.
Cái con quỷ chui vào giấc mơ của tôi tối hôm qua, rốt cuộc có phải cậu hay không?
Rốt cuộc cậu là cái thứ gì?
Trì Ký Hạ nuốt câu này vào bụng, nhưng nó cứ kẹt lại như bị viêm họng, không nuốt được cũng chẳng khạc ra được. Trước đây cậu ta cảm thấy thái độ hơi kiêng dè của Đinh Biệt Hàn với Dịch Vãn rất buồn cười, lúc nào cũng ôm thái độ hóng hớt.
Thế nhưng cậu ta không ngờ rằng, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Dịch Vãn nói tiếp:
"Anh Trì, cậu phải tin vào bản thân, đừng sợ. Cậu rất tài năng, cậu làm được. Ngày buồn quẩn quanh chỉ là bộ phim nhỏ, trước đây cậu còn từng đóng phim điện ảnh rồi. Trận địa lớn hơn cậu còn từng kinh qua, há có thể sợ trận địa bé tí này?"
Trì Ký Hạ: "... Do tôi chưa thật sự nhìn thấy 'trận địa bé tí'."
Cậu ta chưa từng đóng phim cùng quỷ bao giờ.
Thời gian gấp gáp, Trì Ký Hạ và Dịch Vãn cùng nhau ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, cậu ta luôn giữ khoảng cách an toàn với Dịch Vãn. Dịch Vãn giống như không hề phát hiện sự lạ thường của cậu ta, còn lấy giúp cậu ta một chai sữa trong phòng ăn.
Trái lại ánh mắt mấy nhân viên nhìn cậu ta cứ kì kì.
Trì Ký Hạ nhanh chóng hiểu ra lý do.
[Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại có tiếng hét thất thanh trên tầng 11 của khách sạn? Tại sao đoàn phim lâm thời đổi diễn viên? Tại sao buổi chiều hôm đó liên tục NG?
Là thất đức hay do nhân tính vặn vẹo?]
[Hẳn mọi người rất quen với chuyện nửa đêm Trì Ký Hạ đột ngột hét lên. Nhưng tại sao cậu ta lại hét? Cùng thảo luận bên dưới nào...]
Trì Ký Hạ:...
Chuyện tối hôm qua cậu ta hét bị tuồn ra ngoài, còn lên cả hotsearch!
Cư dân mạng rối rít đoán già đoán non. Suy đoán như "ma quỷ lộng hành" "chơi game
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!