Chương 17: Bảy ngày đày đọa! Cuối cùng cũng kết thúc!

- Tiết mục cuối cùng -

An Dã Lâm tức giận nhìn hai người, mạnh bạo nhấn nút từ chối cuộc gọi của vị chủ tịch lạnh lùng nào đó.

***

Khương Bắc tựa người vào một thân cây, khoanh tay bó gối trước con mồi. Đúng lúc ấy, sau lưng hắn bỗng có tiếng động.

Hắn quay đầu, đúng lúc bắt gặp Đinh Biệt Hàn đang tiến về phía mình: "Cậu cũng đến đây săn nữa à?"

"..." Trong nháy mắt đó, không hiểu sao toàn thân Khương Bắc túa mồ hôi lạnh như thể động vật ăn cỏ gặp phải kẻ săn mồi trong rừng rậm.

"Đi chung chứ?"

"Ừ...

"Khương Bắc cười mà như khóc. Hắn run lẩy bẩy đi theo Đinh Biệt Hàn vào trong rừng. Đinh Biệt Hàn dùng gậy gỗ bắt được một con thỏ, cậu ta bèn xiên nó vào cây, máu me đầm đìa như đang thị uy với ai đó. Khương Bắc thấy con thỏ như thế thì chân càng run hơn."Khương Bắc." Đinh Biệt Hàn nói: "Mấy ngày trước cậu chơi vượt thác, hình như cậu nói cậu thấy tôi..."

"Xin lỗi anh Biệt Hàn. Đầu em đập vào đá nên bị váng, không tỉnh táo lắm..."

"À." Đinh Biệt Hàn nói: "Cho cậu.

"Cậu ta tùy tiện ném con thỏ cho Khương Bắc rồi rời đi. Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi. Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nghĩ. Cậu ta quan sát người này một buổi chiều, chắc hẳn Khương Bắc không có gan đi vạch trần mình. Khương Bắc cầm thỏ, từng kẽ ngón tay dính đầy máu, cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc. Hắn xách thỏ ra khỏi rừng. Ekip chương trình rất bất ngờ khi nhìn thấy Khương Bắc là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi ekip chương trình rời đi, bạn của hắn - Khúc Bình Thu mới chạy đến hỏi:"Cậu bắt con thỏ này hả?"

"Ừm..." Thấy Đinh Biệt Hàn liếc về phía mình, Khương Bắc sợ hãi cúi đầu: "Đinh Biệt Hàn cho tôi."

"Đinh Biệt Hàn cho cậu làm gì?" Khúc Bình Thu khó hiểu, sau mới vỡ lẽ: "À, cậu ta thấy cậu bị thương nên giúp đỡ...

"Diêu Duyệt nghe thấy thỏ là do Đinh Biệt Hàn bắt thì có hơi không được vui. Lúc cô quay đầu nhìn Dịch Vãn thì lại nhìn thấy biểu cảm của Dịch Vãn cũng không tốt lắm. Sau đó... Cô trợn mắt há mồm nhìn Dịch Vãn đi về phía hai người kia."Đinh Biệt Hàn bắt con thỏ này giúp cậu à??"

Khương Bắc nghe được giọng của Dịch Vãn bèn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cậu, không hiểu sao chợt cảm thấy sung sướng một cách kỳ lạ.

"Đúng vậy, cậu có muốn xem thử không?"

Dịch Vãn rũ mắt nhận lấy con thỏ rồi chăm chú quan sát thật lâu. Đúng lúc này, Khúc Bình Thu đâm chọt một câu quái gở: "Dịch Vãn, đừng nói là cậu không bắt được gì nên...

"Gã còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy con rắn Dịch Vãn đang cầm trong tay. Khúc Bình Thu:"A a a a a a!!!!"

"Con rắn này chỉ cần bỏ đầu là ăn được." Dịch Vãn khó hiểu nhìn gã.

Khúc Bình Thu run rẩy không dám hó hé gì thêm.

Đến tận khi Dịch Vãn đi mà Khúc Bình Thu vẫn chưa hết run. Khương Bắc cầm con thỏ máu me đầm đìa trong tay, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Dịch Vãn.

Ánh mắt kia... lạnh lẽo vô cùng.

Dường như Khương Bắc ngửi thấy hương lan quẩn quanh, khiến hắn lại cảm thấy phấn khích cùng cực. Ánh mắt Dịch Vãn nhìn hắn khi nhận lấy con thỏ từ tay hắn khiến hắn sinh ra cảm giác hưng phấn không thôi.

Nếu nói ánh mắt đó của Dịch Vãn là do Đinh Biệt Hàn...

Khương Bắc nhớ lại tấm hình trong nhà vệ sinh kia, lại bắt đầu âm thầm mưu tính.

Hành trình buổi chiều yên ắng hẳn đi. Diêu Duyệt đi theo sau Dịch Vãn, liên tục nhìn Khương Bắc nhiều lần cố gắng bắt chuyện với Đinh Biệt Hàn, không nhịn được an ủi Dịch Vãn: "Cậu đừng lo...''

"Em không lo."

Dịch Vãn nói: "Em cứ nghĩ con thỏ kia do Khương Bắc săn được, không ngờ là Đinh Biệt Hàn cho."

Diêu Duyệt: "À...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!