Chương 16: Vạch trần

- Thậm chí chuyện "bắt nạt" cũng là giả! -

"Hả? Em nói em nhìn thấy Đinh Biệt Hàn... Sao có thể, em có chắc mình không cần điều trị thêm không?" Chị Lục hỏi.

Khương Bắc đã đoán được câu trả lời của chị Lục từ lâu. Hắn hơi lúng túng nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Em thật sự nhìn thấy..."

"Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi." Chị Lục chắc như đinh đóng cột: "Em nghĩ mình đang viết tiểu thuyết à? Xét theo tuyến thời gian thì càng không có khả năng. Sau đó Đinh Biệt Hàn còn phải vượt thác, trừ khi cậu ta đã nhảy xuống rồi mà còn có thể dùng tay không để leo lên. Thế thì chị phải khen cậu ta một câu thật chuyên nghiệp."

Khương Bắc cảm thấy mình đã bị chị Lục thuyết phục. Hắn mím môi, nghĩ có khi mình đã nhìn nhầm.

"Nhưng mà... vì chuyện tai nạn mà chiều hướng bàn tán trên mạng có hơi bất lợi... công ty đang mua thủy quân để đè việc này xuống." Chị Lục lập lờ.

"Bàn tán như thế nào?" Khương Bắc có dự cảm không được ổn lắm.

"Em không cần lo mấy chuyện này, công ty sẽ xử lý êm đẹp. Mạng xã hội mà, từ từ rồi chiều hướng sẽ thay đổi thôi." Chị Lục rất kiêu ngạo với khả năng quản lý dư luận của mình: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là biểu hiện của em trong chương trình. Em cần thể hiện tốt hơn nữa, còn về Dịch Vãn thì lát nữa em đi xin lỗi cậu ta, hàn gắn quan hệ của hai đứa..."

Nghe chị Lục nói vậy, Khương Bắc cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Xin lỗi?

Trước khi quay chương trình, công ty A. T đã gọi điện đến trước, hòa nhã năn nỉ hắn làm hòa với Dịch Vãn. Bọn họ chẳng thèm ngó ngàng, thậm chí còn lên kế hoạch dùng Dịch Vãn làm bàn đạp, thế mà hôm nay quản lí lại bắt hắn đi xin lỗi cậu ta?

Khương Bắc ngồi trong nhà vệ sinh, tay cầm điện thoại, hắn bỗng cảm thấy cổ họng mình khô rát không nói nên lời. Lúc này, chị Lục lại quăng trái bom thứ hai đến.

"Khương Bắc, còn có một việc, em nói thật cho chị biết." Chị Lục bỗng dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay hắn chưa từng được nghe hỏi: "Dịch Vãn thật sự từng bắt nạt em à?"

"Gì cơ?"

Khương Bắc không ngờ chị Lục sẽ hỏi mình câu này. Thậm chí giọng điệu của chị Lục còn không cho phép hắn trốn tránh: "Có hình không? Có video không? Em có bất kì chứng cứ nào có thể dùng không? Bây giờ chúng ta đang rất cần..."

Khương Bắc vốn chỉ muốn vu khống Dịch Vãn. Cảm xúc của hắn nhanh chóng chuyển từ chột dạ khi bị gặng hỏi thành tức giận, tất cả áp lực đều bộc phát ngay thời điểm này: "Ý chị là gì? Chị đang chất vấn em hả?"

Chị Lục bèn nói: "Em có biết tất cả mọi người đều nói..."

"Chị là quản lý của em, em nói mà chị còn phản bác ư? Tại sao chị lại đứng về phía Dịch Vãn?" Khương Bắc lớn tiếng nói: "Cho dù là giả thì làm sao? Nhiệm vụ của chị không phải là giúp em bước lên đ ỉnh cao hả? Còn mấy lời bàn tán đó... thủy quân đâu? Tại sao không biết khống chế tình hình? Nhóm ban đầu đâu rồi?"

"Khương Bắc!" Chị Lục không nhịn được nữa: "Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề không nằm ở thủy quân mà là ở em hả? Khán giả xem chương trình không có mù, bọn họ có thể nhìn ra ai tốt ai không. Cho dù là fans của em thì bọn họ cũng không thể gắn filter cả đời!"

Khương Bắc lặng thinh. Chị Lục lại nói: "Với tình hình bây giờ, em làm hòa với cậu ta là lựa chọn tốt nhất. Bây giờ chị sẽ sắp xếp..."

"Em không muốn." Khương Bắc lạnh lùng nói: "Em sẽ đi quay chương trình. Còn chị làm cho tốt chuyện của mình đi, quản lý."

Hắn cúp máy.

Chị Lục cảm thấy mình như bị hắt cả gáo nước lạnh vào mặt.

Ban đầu chính cô là người đào Khương Bắc từ A. T về, chủ yếu là cô chấm tính cách ngoan ngoãn biết điều của hắn. Khương Bắc bị bắt nạt, bị chôn vùi, bị buộc phải dắt theo người khác*... một đứa trẻ ngoan như vậy, đáng thương biết bao!

*Gốc : những thành viên hot trong nhóm bị buộc phải dẫn theo nhóm/thành viên khác cùng chia sẻ tài nguyên của mình.

Nhưng hôm nay thì sao? Cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của Khương Bắc rồi! Tất cả đều là giả, thậm chí đến chuyện "bắt nạt" cũng là giả nốt!

Chị Lục ném điện thoại di động. Hiện tại cô và Khương Bắc là người cùng hội cùng thuyền, mặc kệ hắn thật thà hay dối trá thì cô cũng chỉ có thể chiến thắng, không được phép thất bại.

Nhưng cô nào biết, sau khi Khương Bắc sầm mặt cầm điện thoại rời khỏi nhà vệ sinh thì cũng có một staff cầm điện thoại ra khỏi đó theo.

Tiền đó! Là drama, là tiền! Người nọ khó mà kìm nén được sự háo hức trong lòng. Quyết định sẽ bán đoạn ghi âm này cho tên paparazzi mà mình quen.

Người nọ mang đồ Dụ Dung Thời bỏ quên trong gian nhà vệ sinh bên cạnh nên nhờ mình đến lấy về. Sau khi người nọ trả đồ lại rồi rời khỏi phòng nghỉ, Trịnh Tử Long mới phàn nàn: "Nhờ đi lấy có chút đồ mà sao lâu thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!