Trước kỳ nghỉ, trường cảnh sát bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt về diễn tập chống kh*ng b*.
Lần diễn tập này có sự phối hợp của nhiều đơn vị: CTRU (Đội đặc nhiệm chống kh*ng b*), PNC (Tổ đàm phán cảnh sát), SDU (Đội Phi Hổ), SBU (Đội thuyền nhỏ), EOD (Đơn vị xử lý chất nổ), RRT (Đơn vị ứng phó đường sắt), cùng với công ty MTR, khu cảnh sát đường sắt, khu cảnh sát Tân Giới Nam, khu cảnh sát đảo Hồng Kông Tây, khu cảnh sát Tân Giới Nam...
Vốn dĩ đây là một cuộc diễn tập chống kh*ng b*, chống bạo loạn quy mô lớn, liên kết nhiều đơn vị và vượt qua nhiều khu vực. Nhưng do giai đoạn đầu của khóa học ở trường cảnh sát (lý thuyết nghiệp vụ và sử dụng súng) đã cơ bản hoàn thành, Học viện Cảnh sát Hồng Kông quyết định cho một số học viên tham gia diễn tập để từ đó chọn ra nhân tố ưu tú, đưa vào đội dự bị để các đơn vị cơ động ưu tiên tuyển chọn.
Lục Thi Mạc biết rõ việc mình được tham gia diễn tập lần này coi như chiếm mất một suất, vì sau này cô sẽ không phục vụ trong lực lượng cảnh sát Hồng Kông. Nhưng do thành tích bắn súng của cô quá xuất sắc, bảng công bố của trường không thể bỏ qua cô để bù cho học viên khác, nên những ngày trước Tết, Lục Thi Mạc đều ăn ngủ trong trường, thuận tiện tham gia huấn luyện đặc biệt cùng các cảnh trưởng và giám sát viên.
Đội ngũ cảnh sát Hồng Kông có thể nói thuộc hàng tinh nhuệ nhất thế giới, chuyên nghiệp hàng đầu. Họ thích lập nhiều đội chiến thuật tấn công chuyên trách, như RRT – đơn vị ứng phó khẩn cấp của hệ thống tàu điện MTR. Toàn đội chỉ có ba mươi người, chuyên phụ trách an toàn đường sắt, đặc biệt là chống kh*ng b* trong tàu điện ngầm, sức mạnh chẳng kém gì Đội Phi Hổ.
Còn CTRU – Đội hành động chống kh*ng b* trực thuộc Cục Cảnh vụ – phụ trách đào tạo học viên lần này đều là mấy vị giám sát cơ bắp vạm vỡ, cơ ngực rắn chắc như còn to hơn ngực của Lục Thi Mạc.
Ngay buổi học đầu tiên đã phải mang 40 pound hành trang, cầm súng tiến công ở tư thế thấp để bắn bia. Giáo quan nói 36,28 cân là trọng lượng cơ bản của trang bị CTRU, nếu gặp tình huống đặc biệt có thể phải mang trên 50 pound. Sau một buổi học, hai chân Lục Thi Mạc mỏi nhừ run rẩy, hai vai in đầy dấu đỏ do đè nặng.
Các giáo quan còn dạy nhiều mệnh lệnh chiến thuật, ký hiệu tay, đội hình công thủ. Đầu óc Lục Thi Mạc cứ ong ong cả lên.
So với huấn luyện "ma quỷ" kia, chương trình PNC thì thoải mái hơn. Các cảnh trưởng kể những câu chuyện hài hước về tình huống bắt cóc, đồng thời truyền đạt nhiều kỹ thuật đàm phán hữu dụng, khá giống tâm lý tội phạm học. Thậm chí còn mang robot đàm phán vào lớp cho học viên thực hành.
Dù phải ăn ở trong trường, sáng tập, tối tập, nhiều ngày không gặp được Tiết Đồng, nhưng Lục Thi Mạc nghĩ đến chuyện có thể cùng Tiết Đồng kề vai chiến đấu thì lại vô cùng phấn khởi. Từ lần trước cô òa khóc một trận to, Tiết Đồng cũng bớt lạnh lùng, thỉnh thoảng còn nhắn tin hỏi han tình hình cơ bản của cô.
Chiều 30 Tết, khoảng bốn giờ, sau khi kết thúc buổi tập ở trường bắn, cô còn chưa kịp tắm đã vội vàng chạy ra khỏi trường. Tối hôm trước Tiết Đồng có gọi điện bảo hôm nay sẽ đến đón cô về nhà, tiện thể đi siêu thị mua sắm.
Lục Thi Mạc vui vẻ lên xe: "Giáo quan, cô chờ em lâu chưa?"
"Một lát thôi."
Lâu ngày không gặp Lục Thi Mạc, trong lòng Tiết Đồng cũng nhớ, cô đưa tay lấy khăn giấy giúp cô ấy lau mồ hôi trên trán:
"Em vừa từ trường bắn chạy ra à?"
"Đúng thế! Bất ngờ đổi sang tập bắn, nghĩ chỗ cổng Tây đậu xe có thể bất tiện, nên em không kịp nhắn cho cô."
Lục Thi Mạc cởi ba lô, theo thói quen đặt ra ghế sau. Quay đầu lại thì phát hiện có người đang ngồi phía sau, cô giật mình ôm lấy tim, còn nấc một cái.
Một người đàn ông tuấn tú, mặc áo khoác gió thời thượng, ngồi vắt chân chính giữa hàng ghế sau, mỉm cười vẫy tay với cô, dùng thứ tiếng phổ thông không quá chuẩn:
"Hi, Tiểu Lục."
"Hi..."
Lục Thi Mạc lễ phép đáp, rồi nghi hoặc nhìn Tiết Đồng:
"Giáo quan, vị này là...?"
"Em trai tôi, Tiết Tư." Tiết Đồng quay đầu, trừng mắt ra hiệu với Tiết Tư, bảo anh ta nên ngoan ngoãn một chút.
Tiết Tư nào thèm để ý chị gái.
Anh ta đã "theo dõi" Tiểu Lục cả tháng nay, tình cảm cũng dần sinh ra. Giờ không chỉ được nói chuyện, mà còn nhờ có Tiểu Lục nên mới có cơ hội đón Tết đoàn viên cùng chị gái. Anh ta sốt sắng đưa tay ra:
"Tiểu Lục, giáo quan của em thường nhắc đến em. Tôi hơn em ba tuổi, cứ gọi tôi là... anh trai cũng được!"
Anh trai?
Nghe vậy, Tiết Đồng liền khó chịu, xoay cổ, cảnh cáo bằng giọng Quảng Đông:
"Anh trai? Đừng có giỡn với em ấy!"
Lục Thi Mạc đại khái hiểu, ý của Tiết Đồng là đừng có trêu chọc mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!