Chương 96: (Vô Đề)

Tiết Đồng nhìn đứa nhỏ đang "lên cơn" trước mặt, bất chợt nhớ đến ly cocktail quen thuộc ở Tây Ban Nha — Đêm hè bãi biển. Rượu vang đỏ pha cùng 7Up ướp lạnh, đá viên trong ly va chạm không ngừng. Lời quảng cáo của bartender khi ấy, lại giống y như khung cảnh trước mắt:

"Cô đã vượt núi vượt biển đến tận Ribadeo rồi, biển cả và t*nh d*c — nhất định phải nếm thử. Nơi đây còn đẹp gấp vạn lần hoàng hôn California."

Đá ngầm của Ribadeo không thể xếp thành trăng tròn. Đêm ở cảng thị này chỉ có cuồng nhiệt và xa hoa.

Chúng chỉ khiến người ta rơi xuống biển.

Tiết Đồng bị kéo đi, nhưng không nổi giận. Giọng cô như ly cocktail kia — những viên đá lạnh tan hòa cùng rượu vang — phả ra hơi lạnh, trấn áp cả nhiệt độ:

"Em muốn làm là làm? Tùy tiện thật đấy."

Ngôi nhà tối om, chỉ còn ba mươi phút nữa là bước sang năm mới.

Lục Thi Mạc vẫn đứng yên, kiên quyết không buông tay. Cô thậm chí còn áp sát, ôm chặt lấy Tiết Đồng, giam giữ cô trong vòng tay:

"Vậy chẳng phải lúc trước huấn luyện viên muốn hôn tôi thì hôn à? Chẳng phải chị cũng rất tùy tiện sao?"

Lý trí của Tiết Đồng như bị bóp méo, cảm xúc lặng thầm khuấy đảo. Bao nhiêu phiền muộn, nóng nảy, mệt mỏi, trong đêm lạnh này va chạm kịch liệt.

Họ chìm đắm trong kh*** c*m khi rơi xuống — người ta gọi đó là "sa vào tình yêu".

Viên đạn của tình yêu sượt qua tóc họ, kẻ bắn trốn mất, chỉ để lại người sống sót với trái tim đang dồn dập chảy máu, không che giấu nổi nỗi sợ kinh hoàng còn đọng lại.

Tiết Đồng ấn ngón cái vào huyệt đạo trên tay Lục Thi Mạc, định cưỡng chế người kia buông ra:

"Đừng ép tôi chửi em."

"Câu đó giáo quan nói nhiều lần quá rồi, với tôi giờ chẳng có sức răn đe gì nữa."

Lục Thi Mạc bật cười lạnh, không động đậy:

"Tôi đang phản nghịch, nên mấy kiểu hù dọa đó, tôi không nghe lọt đâu."

Tiết Đồng nghiến răng, cố kìm cơn giận:

"Buông ra."

Nhưng Lục Thi Mạc như thể bị quỷ nhập. Không nói không rằng kéo người vào khung cửa, dùng đầu gối ép chặt lên tường, dồn ép Tiết Đồng vào góc chết không có lối thoát.

Cô cúi đầu cởi từng chiếc nút trên chiếc áo ngủ lụa của Tiết Đồng, môi hạ xuống xương quai xanh vừa tắm xong, còn vương mùi sữa tắm — mùi hoa hồng mùa hè, như thể cánh hoa đang bay tung trong không trung.

Luồng điện k*ch th*ch len lỏi vào vỏ não của Tiết Đồng, cô bật cười, vẫn không nỡ ra tay mạnh:

"Gì đây? Bắt đầu chơi trò cưỡng ép rồi à?"

Khó nghe thật, nên Lục Thi Mạc chọn cách giả điếc, coi như không nghe thấy.

Cô bắt đầu trả đũa Tiết Đồng.

Mới chỉ vài lần thôi, cô đã nắm được điểm yếu của đối phương. Chỉ cần ra tay bất ngờ, "địch nhân" sẽ lập tức đầu hàng. Giống như sa mạc gặp cơn mưa — cát nóng sôi lên, sủi bọt.

Tiết Đồng gằn giọng, đọc số hiệu học viên cảnh sát, nghiêm khắc cảnh báo:

"10231! Halt (Dừng lại)!"

Lục Thi Mạc theo phản xạ nghề nghiệp, đầu gối vô thức căng thẳng, ánh mắt dừng lại trên người huấn luyện viên hai giây. Trước mắt cô, Tiết Đồng chưa bao giờ cúi đầu trước ai, chỉ khi ở cùng cô trong những khoảnh khắc thân mật như thế này, đối phương mới tỏ ra yếu đuối như vậy. Lục Thi Mạc lại dồn đầu gối vào tường, ép người kia sát vào lòng mình, tiếp tục.

Tiết Đồng sững người, kinh ngạc đến mức phải bật ra tiếng Anh dùng trong đội cảnh sát để cảnh cáo lần nữa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!