Chương 8: (Vô Đề)

Một cơn gió từ bốn phương biển thổi đến, xua tan làn sương mờ buổi sáng sớm trên cảng. Những chiếc tàu buôn neo đậu trên mặt nước, bất động như đang ngủ say, và khu vực Vạn Chai vẫn chưa tỉnh giấc.

Hai người chạy dọc theo bờ biển, người trước người sau.

Lục Thi Mạc thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ, thấy rằng hai km cuối cùng dường như quá xa đối với cô.

Mặc dù giáo quan đã giảm tốc độ để phù hợp với cô, nhưng cô vẫn phải cố gắng hết sức, hơi thở và nhịp tim đã hoàn toàn rối loạn, và các mạch máu trong lồng ngực phồng lên làm cô cảm thấy bụng mình bị khuấy động.

Aaa… chạy đến mức muốn nôn.

Nhưng Lục Thi Mạc không muốn thua, cô cúi đầu kiên trì chạy theo.

Cả hai đều có đôi chân dài và vóc dáng hoàn hảo.

Trên đường, không biết đã vượt qua bao nhiêu người tập thể dục buổi sáng, mỗi khi chạy qua những người câu cá, họ lại tạo ra một cơn gió nhẹ.

Mọi người xung quanh đều ngước nhìn, đứng lại để ngắm nhìn bước chân của hai người.

theo dõi dữ liệu trên đồng hồ, nhận thấy tốc độ của Lục Thi Mặc đã vượt qua 6 phút và đang tiến gần đến 5 phút. (Này chắc là đồng hồ đếm ngược)

Cô nghiêm giọng: "Còn 100 mét cuối cùng, đừng giảm tốc."

Cuối cùng, khi đã dồn hết sức lực, đồng hồ của Tiết Đồng phát ra tín hiệu đã hoàn thành 10 km.

Lục Thi Mạc trong lúc đang tăng tốc, nghe thấy âm thanh đó, liền như một con thú cưng điện tử đột nhiên bị ngắt điện, lập tức dừng lại và ngã xuống đất. Cô cảm thấy cổ họng mình như bị dao cắt, cảm giác ngạt thở khiến cô đau đớn vô cùng.

Ngước lên nhìn, cô thấy Tiết Đồng đang chạy chậm tại chỗ để giảm căng thẳng cho chân, miệng lẩm bẩm điều gì đó: "Tốc độ còn cần cải thiện."

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Lục Thi Mạc:

Thành tích thể lực có thể không đạt, nhưng tốc độ của giáo quan Tiết thì nhất định phải vượt qua

Tiết Đồng kéo căng cánh tay, sau đó tắt đồng hồ, quay lại thì thấy Lục Thi Mạc ngã xuống đất. Cô nhíu mày, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Lục Thi Mạc: "Dậy đi, nằm thế này không tốt cho cơ thể."

"Giáo quan Tiết, tôi thở không nổi nữa rồi." Lục Thi Mạc vẫn nằm lì trên mặt đất, mồ hôi từ từ thấm ra từ da.

Tiết Đồng lực để kéo cô dậy, giọng nói lạnh lùng: "Dậy đi."

"Dạ." Lục Thi Mạc rút tay lại, tự giác bò dậy từ mặt đất..

Giáo quan thơm như vậy, trên tay cô toàn mồ hôi.

Mồ hôi hôi không thể để dính vào tiên nữ được.

Tiết Đồng tay không kéo được cô, đành đặt tay lên hông.

Cô nhìn lại biển một lần nữa, nhàn nhạt nói: "Về thôi."

Hai người dạo bước dọc theo bờ biển, người trước người sau.

Ánh mắt của Lục Thi Mạc cứ dán vào tay của giáo quan.

Trên ngón áp út thon thả đó, có một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng nổi bật, khi cô nắm lấy cổ tay giáo quan lúc nãy, cô đã nhìn thấy nó.

Giây trước còn đang trống rỗng, giây sau Lục Thi Mạc đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên trong lồng ngực.

Cô quay đầu nhìn về phía chân trời biển.

Lục Thi Mạc quyết định đổ hết cảm giác thất vọng này lên việc thành tích thể lực của mình quá kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!