Chương 66: (Vô Đề)

Tiết Đồng đã dạy dỗ Lục Thi Mạc suốt cả buổi sáng, nhưng cô cũng là người công bằng, thưởng phạt rõ ràng. Buổi chiều, cô đưa cho người ngồi ghế phụ một bộ LEGO phiên bản giới hạn mà không thể mua được ở trong nước, một bộ mới toanh chứa đầy bốn túi lớn.

Từ lúc lên xe, Lục Thi Mạc đã bắt đầu cười ngớ ngẩn, lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt.

Dường như dù Tiết Đồng có mắng cô ấy thêm ba ngày ba đêm, cô ấy cũng đủ sức chịu đựng.

"Đi ăn nào."

Mặc dù Tiết Đồng không thể ăn thịt, nhưng cô ấy đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng nổi tiếng với món nướng kiểu Nhật tại Tiêm Sa Chủy*, Hồng Kông, một nhà hàng được biết đến trên OpenRice* với nhiều đánh giá tốt, và được coi là điểm đến nổi tiếng trên mạng.

* Tiêm Sa Chủy là một trung tâm du lịch lớn của, với rất nhiều cửa hiệu và nhà hàng phục vụ khách du lịch. Nhiều bảo tàng của Hồng Kông cũng nằm tại khu vực này.

* OpenRice (  ) là một trang web hướng dẫn về ẩm thực và nhà hàng có trụ sở chính tại  và hoạt động tại Châu Á.

Xem như là một món bù đắp cho sinh nhật.

Tiết Đồng nhẫn nhịn sự khổ sở trong lòng và lái xe tới nhà hàng.

Trên đường đi, cả hai người đều khá im lặng, nhất là khi Tiết Đồng đeo kính râm. Dù không tỏ ra lạnh lùng nhưng cô ấy lại có vẻ hơi lơ đãng.

Lục Thi Mạc thì chỉ tập trung vào món quà sinh nhật. Bây giờ cô ấy không muốn ăn nữa, mà chỉ muốn về nhà ngay để lắp ráp LEGO.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cô và Tiết Đồng ra ngoài hẹn hò riêng, không phải ở trường, không phải ở nhà, cũng không phải ở Sở cảnh sát, thật hiếm hoi để có một bữa tối thuộc về Lục Thi Mạc với Tiết Đồng.

Nghĩ tới đó, Lục Thi Mạc thấy hạnh phúc hơn, cô đặt hộp LEGO ra ghế sau và chăm chú nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ở Hồng Kông, vượt đèn đỏ là vi phạm pháp luật.

Không giống như ở trong nước, nơi việc vi phạm chỉ phổ biến ở những người điều khiển xe máy.

Ở Hồng Kông, người đi bộ vượt đèn đỏ cũng bị coi là vi phạm, thậm chí nếu người đi bộ khiến xe cộ phải đổi hướng vì hành vi vượt đèn đỏ của họ, mọi hậu quả gây ra đều phải do người đi bộ tự chịu. Không có chuyện bảo vệ người yếu thế.

Vì vậy, ở Hồng Kông, để đảm bảo lưu thông xe cộ và tránh việc xe lớn che khuất tầm nhìn của người đi bộ, mỗi ngã tư được lắp đặt đến bảy tám cái đèn tín hiệu, thậm chí những ngã tư lớn có đến bốn năm dãy vạch kẻ đường, nhìn từ cửa sổ xe ra, cả con phố trở nên rối mắt.

Tiết Đồng đợi trước vạch xuất phát.

Đèn đỏ phía trước kéo dài đến 110 giây.

"Từ tuần sau, tôi sẽ lái xe đưa em đi học." Tiết Đồng một tay giữ vô lăng, tay kia chống cằm.

"Hửm? Mỗi ngày sao?" Lục Thi Mạc quay đầu lại.

Tiết Đồng như một chủ nợ, im lặng không trả lời.

Lục Thi Mạc chớp chớp mắt, cô nghĩ rằng công việc và học tập của cả hai người thực ra rất khác nhau, gần như rất hiếm khi có thể trùng thời gian với nhau. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc giáo quan của cô có thể sẽ phải hy sinh một giờ ngủ để đưa cô đi học…

Lục Thi Mạc lắc đầu, "Em có thể tự đi tàu điện ngầm được."

"Tôi sẽ đưa em đi." Tiết Đồng không muốn tranh cãi, đổi thành giọng thông báo, chỉ cần nghe là biết không phải là kiểu thương lượng.

"…Được thôi." Lục Thi Mạc dù trong lòng có chút do dự nhưng vẫn đáp lại, "Cảm ơn giáo quan."

Tiết Đồng thấy Lục Thi Mạc đồng ý, tiếp tục thúc đẩy, "Sau khi tan học, tôi cũng sẽ đến đón em."

Lục Thi Mạc sững người.

Chỉ đưa đi một lần thôi chưa đủ sao, lại còn đón nữa?

Cô ấy nắm chặt dây an toàn, trong lòng không hề vui vẻ. Ga tàu điện ngầm cách trường và nhà chỉ vài bước chân, thậm chí còn không phức tạp như ngã tư này, chỉ cần có đôi chân là có thể đến nơi an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!