Chương 65: (Vô Đề)

"Barrister* đội tóc giả khi ra tòa có nóng không nhỉ?" Lục Thi Mạc vừa cắn một miếng bánh mì nướng vừa nghĩ đến mấy luật sư trong phim Hồng Kông đều đội tóc giả, mà vài ngày tới cô sẽ ra tòa làm nhân chứng, nên sẽ gặp mấy vị luật sư ấy.

*Barrister: Luật sư tranh trụng, luật sư biện hộ.

*Luật sư biện hộ là một trạng thái hỗn hợp cho phép luật sư ở Vương quốc Anh và Hồng Kông đại diện cho khách hàng tại các tòa án cấp cao hơn trong các phiên tòa mà theo truyền thống chỉ dành cho luật sư. Họ được biết đến với chuyên môn về tố tụng, biện hộ và đưa ra ý kiến ​​pháp lý chuyên môn. Barrister thường được các luật sư thuê để cung cấp đại diện pháp lý tại các tòa án cấp cao hơn.

"Tôi chưa từng đội, nên không biết." Tuy đã nhiều năm ra tòa, nhưng Tiết Đồng cũng không thể trả lời câu hỏi này, cô cầm cốc lên uống một ngụm nước.

"Vậy… ra tòa em nhất định phải nói tiếng Anh à?" Không biết tiếng Quảng Đông, Lục Thi Mạc có chút lo lắng, vì tòa án Hồng Kông yêu cầu nhân chứng và đương sự phải trả lời bằng tiếng Quảng Đông hoặc tiếng Anh.

"Có thể yêu cầu phiên dịch, nhưng tôi nghĩ em không cần." Tiết Đồng ném cốc vào máy rửa chén.

"Ồ." Lục Thi Mạc gật đầu, đứng ở quầy bếp, đầu óc bay xa.

Tiết Đồng ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, nhìn Lục Thi Mạc đang ngẩn ngơ phía xa, giọng điệu nghiêm túc: "Em thu dọn rồi qua đây, tôi có chuyện muốn nói với em."

Nhân tiện, Tiết Đồng muốn dùng vụ án của An Thành để nói rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ với Lục Thi Mạc.

Tiết Đồng cảm thấy nếu cô không đề cập đến, thì cả đời này Lục Thi Mạc sẽ không bao giờ muốn nhắc lại chuyện ở tầng thượng nữa.

Lục Thi Mạc ngẩng đầu nhìn Tiết Đồng.

Tiết Đồng mặc bộ đồ ngủ màu đen, tóc buộc chặt, không chơi điện thoại, không uống nước, thậm chí ánh mắt luôn dán vào người cô, nghiêm nghị như một vị thần trong đền thờ, người ta có thể quỳ lạy cầu nguyện.

Tình hình không ổn rồi.

Lục Thi Mạc cúi đầu ăn nốt miếng bánh mì nướng, uống một ngụm sữa, sau đó xếp bát đĩa vào máy rửa chén, lau bàn, rửa sạch tay rồi ngồi đối diện Tiết Đồng.

Tiết Đồng đan tay trên đầu gối, một tay xoa dây buộc tóc ở cổ tay, giọng nói lạnh lùng:

"Hắn ta có chạm vào em không?"

Như một lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim.

Lục Thi Mạc bị câu nói đâm thẳng vào lòng, có chút xấu hổ, thậm chí khi nhớ lại còn mang theo một chút sợ hãi, cô ấp úng không nói nên lời, rồi trốn tránh bằng cách cúi đầu im lặng.

Có vẻ như đó là sự thật.

Khi Tiết Đồng tìm thấy đồ lót của Lục Thi Mạc trong phòng của An Thành, cô đã biết rõ, thậm chí đoán được quá trình xảy ra. Chỉ là cô không muốn nghĩ đến, vì mỗi khi nghĩ đến, cô cảm thấy nghẹt thở, như có lửa đang thiêu đốt trong lòng, tức giận đến mức đau cả ngực.

Nhưng giờ đây, cô buộc phải chấp nhận sự thật này.

Tiết Đồng hít một hơi thật sâu, nắm chặt dây buộc tay, cân nhắc kỹ lưỡng, "Là khi nào?"

Lục Thi Mạc ngẩng đầu, thành thật trả lời: "Hôm bão, lúc em về nhà với cô, vào buổi chiều, trong thang máy."

Tiết Đồng đứng dậy từ ghế sofa, cơ thể dừng lại, ánh mắt không thể kiềm chế cơn tức giận, nhưng sau một lúc, cô lại bất lực ngồi xuống ghế sofa.

Khi mở miệng lại, giọng điệu đột ngột lạnh lẽo, "Chạm vào chỗ nào?"

….

Lục Thi Mạc cực kỳ khổ sở.

Cô khó có thể nói tên các bộ phận cơ thể của mình, dù chúng không làm gì sai, cô chỉ không hiểu cảm giác xấu hổ này đến từ đâu, như thể nó đã ăn sâu vào máu, hoặc là do xã hội gây ra.

Cô hiểu tại sao giáo sư Hà nói rằng, những kẻ cưỡng hiếp trong quá khứ thường tỏ ra hung hãn vì sự coi trọng và bảo thủ của phụ nữ về sự trong trắng, đau đớn hơn cả việc rắc thêm một lớp cồn lên vết thương.

Nói đúng hơn là, như việc đứng khỏa thân trên phố để người khác xem xét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!