"Thúc đẩy hợp tác cảnh sát xuyên biên giới… phải bắt đầu từ việc giao lưu giữa các lực lượng cảnh sát chúng ta, bắt đầu từ cấp cơ sở!" Cục trưởng phát biểu đầy hùng hồn trên bục.
Phòng họp rộng lớn toàn là lãnh đạo cao cấp, chỉ có mỗi Lục Thi Mạc là nhân viên cấp thấp.
Cô xoay bút trên đầu ngón tay, lời của cục trưởng vào tai trái, ra tai phải, trong đầu cô chỉ nghĩ về việc: Tại sao lúc nãy cô lại thua trước Tiết Đồng?
"Lục Thi Mạc!" Cục trưởng không vòng vo, gọi thẳng tên cô.
Lục Thi Mạc suýt chút nữa thốt ra câu chửi thề, vội vã ném cây bút xuống, đứng bật dậy, "Có mặt!"
Cục trưởng phất tay, bảo cô ngồi xuống, "Từ ngày mai, Cảnh ti Tiết sẽ đến đội cảnh sát hình sự của các cô, tham gia hoạt động giao lưu cấp cơ sở trong một tuần. Cô là người có chuyên môn phù hợp, nên cô sẽ phụ trách các vấn đề liên quan đến việc giao lưu của cô ấy."
Giao lưu cấp cơ sở, không lẽ có nghĩa là Tiết Đồng sẽ theo sát mình suốt một tuần?
Vậy thì gọi là gì mà giao lưu xuyên biên giới chứ?
Thà gọi là mỗi ngày đối mặt với người yêu cũ và cãi nhau còn hơn…
"Báo cáo!" Lục Thi Mạc mạnh mẽ lên tiếng, tất cả mọi người đều quay nhìn cô, chỉ có Tiết Đồng ngồi bên cạnh cục trưởng, mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây buộc tóc trên cổ tay, không chú ý lắm đến cuộc họp.
"Phạm vi giao lưu cấp cơ sở là gì, xin chỉ đạo ạ?"
"Là tất cả các công việc hướng đến quần chúng nhân dân ở cấp cơ sở." Câu trả lời của cục trưởng chẳng khác gì không trả lời.
"Bao gồm tiếp nhận báo án, trực ban, khám nghiệm, bắt giữ không ạ? Quy định thực thi pháp luật của cảnh sát nội địa có áp dụng cho Thanh tra Tiết không?" Lục Thi Mạc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Có, các quy định cụ thể sẽ được thông báo sau. Các cô cứ đợi chỉ thị thêm." Cục trưởng cúi xuống xem tài liệu, "Chúng ta tiếp tục…"
Nỗi tuyệt vọng lớn nhất là khi lòng đã chết, Lục Thi Mạc buông xuôi, ngồi bẹp xuống ghế. Cô ngẩng đầu nhìn về phía hàng ghế trước, Tiết Đồng vẫn đang nghịch sợi dây buộc tóc trên cổ tay, dường như cũng không nghe chú ý gì đến cuộc họp.
Chắc chắn cô ấy đang nghĩ cách nào để chỉnh chết mình.
Lục Thi Mạc lấy điện thoại ra, gõ vào nhóm nhỏ của phòng kỹ thuật hình sự: [Hai năm nay tôi chưa nghỉ phép đúng không? Bây giờ có thể xin nghỉ không?]
Pháp y: [Cái gì? Kẻ cuồng công việc đòi nghỉ phép? Mặt trời mọc từ phía tây à?]
Hình ảnh: [Cả nhóm đều đã đọc, nghe nói ngày đầu tiên Thanh tra đã mắng chị Lục rồi.]
DNA: [Ngày mai mỹ nữ thanh tra sẽ vào phòng xét nghiệm? Phải dọn dẹp phòng thí nghiệm thôi.]
Nội vụ Lệ Lệ: [Thật không? Mỹ nữ sắp vào phòng kỹ thuật hình sự của mấy người à? Hôm nay tôi có thể xin chuyển công tác không?]
Pháp y: [Gặp cô ấy dưới lầu rồi, đúng là rất xinh đẹp. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?]
Lệ Lệ: [Đại ca, anh nhìn lại mình đi. Cả đội cảnh sát chỉ có nhan sắc của Tiểu Lục là xứng với thanh tra nhất thôi.]
DNA: [Đáng tiếc Tiểu Lục là nữ.]
Lệ Lệ: [Không quan tâm, dù sao cp này tôi cũng sẽ ship trước đã.]
…..
Lệ Lệ còn dám ship cp?
Sợ là khi biết cặp này đã tan rã từ lâu, Lệ Lệ sẽ mất cả răng cửa vì cú sốc ấy mất.
Muốn làm tốt công việc, trước tiên phải kiềm chế cơn giận!
Lục Thi Mạc nhìn màn hình điện thoại, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi nhấn nút rời khỏi nhóm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!