*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Đồng đi được ba bước rồi không kìm lòng được quay đầu lại.
Lục Thi Mạc đang mặc một chiếc áo khoác hoodie khá đẹp, ngồi ở bàn gần góc của nhà hàng. Từ xa đã có thể thấy đôi mắt một mí nhỏ đầy lạnh lùng của cô aay, và ký ức về việc cô bị người khác chạm vào tối qua lại hiện lên trong đầu.
Tiết Đồng biết người phụ nữ ngồi đối diện Lục Thi Mạc là một SA*, người mà cô đã gặp trong thang máy ở tòa nhà Xích Đạo, chính là cô gái đã đi cùng Lâm Đình lần trước. Không biết người đó đã nói gì với Lục Thi Mạc mà khiến cô ấy cười vui vẻ, thậm chí đôi mắt một mí còn nhíu lại thành hình dạng đáng yêu như quả cam.
*Mình chưa tìm được nghĩa của chữ này =))))))
Cô đã từng nói với Lục Thi Mạc rằng không nên dính líu đến những người này.
Tại sao không nghe lời chứ?
"Madam Tiết." Một cảnh sát viên lên tiếng, kéo Tiết Đồng trở về thực tại. Cô lấy lại bình tĩnh, ánh mắt dời khỏi Lục Thi Mạc.
Những gì liên quan đến buổi diễn tập.
Chống khủng bố.
Bảo vệ nhân chứng.
Dường như không thể giúp Tiết Đồng tập trung lại.
"Có cần báo cáo lại tình hình hiện trường không?" Cảnh sát viên tiếp tục, nhưng thấy nữ cảnh ti cau mày đầy lo lắng, anh ta lo sợ bị mắng.
"Không cần." Tiết Đồng nhìn vào đường dây cảnh báo phong tỏa khu vực diễn tập, rồi mặc vào bộ đồ khám nghiệm. Cô cần phải nhanh chóng kết thúc buổi diễn tập này để có thể tìm Lục Thi Mạc và hỏi cho rõ ràng.
Sau khi chuẩn bị xong thiết bị, Tiết Đồng nhanh chóng tiến vào hiện trường. Việc xác định danh tính kẻ bắt cóc không khác gì một bài kiểm tra khả năng phản ứng nhanh của khoa giám chứng. Cô lướt mắt nhanh qua hiện trường đã được dàn dựng trước.
"Dùng tia laser quét tất cả bàn ghế, đặc biệt là hai cái gần cửa."
"Dùng bột nhôm kiểm tra cái bàn kính kia."
"Kiểm tra phần gỗ trang trí kia bằng bột từ tính, tập trung vào nó."
"Quét dấu chân ở lối vào, lập tức tính toán chiều cao và thể trạng của kẻ tình nghi."
"A Thang, bảo bộ phận kỹ thuật đem máy so dấu vân tay đến đây, chọn một trong 9 mẫu, đừng lãng phí thời gian với mấy cái không cần thiết."
Tiết Đồng lấy que lấy mẫu DNA từ hộp công cụ, cầm súng lửa và đeo kính bảo hộ, chuẩn bị sẵn sàng tham gia trực tiếp. "Chúng ta phải hoàn thành trong vòng ba giờ."
A Thang đứng bên cạnh, không dám nói lời nào.
Sao anh ta lại quên mất… nữ cảnh ti của họ vừa bị tổn thương vì tình yêu.
–
Trong khi đó, Lục Thi Mạc, người khiến Tiết Đồng tức giận vì nụ cười rạng rỡ của cô ấy, đang ngồi đối diện với An Hỉ Nhi.
Lục Thi Mạc đặt hai tay lên bàn, giọng điệu nhẹ nhàng, "Cảm ơn chị."
"Em mời chị ăn cơm mà còn cảm ơn làm gì? Chị đâu phải loại người như Lâm Đình." An Hỉ Nhi mặc đồng phục công sở, lịch sự và trang nhã, hoàn toàn không giống người sống chung trong căn hộ ở ghép.
"Em muốn nói cảm ơn chị vì đã đồng ý giúp em." Lục Thi Mạc nhớ lại thỏa thuận bí mật của hai người vào buổi sáng và lo lắng người ta sẽ quên.
"Em cũng đã giúp chị tăng doanh số bán hàng mà, sau này nếu ba em cần gì, cứ tìm chị." An Hỉ Nhi cầm ly lên, như để khẳng định sự đồng ý.
Lục Thi Mạc yên tâm hơn, nhưng khuôn mặt vẫn còn vẻ lo lắng, "Em còn muốn nhờ chị giúp thêm một việc nữa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!