Trong dòng chảy của thời gian, thứ duy nhất không bao giờ phản bội con người chính là ký ức.
Dù bạn đã học cách giữ mình ngoài cuộc, nhưng chỉ cần vô tình chạm vào những rạn nứt trong ký ức, nỗi đau sẽ tràn về phía bạn, bất kể lúc đó bạn đang hạnh phúc đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Giống như viên aspirin* đã hết hạn, không thể cứu người.
*Thuốc giảm đau và hạ sốt
Nhìn qua cửa kính, Tiết Đồng thấy Lục Thi Mạc rời đi, cô dùng một tay rút ra hộp thuốc lá từ túi quần âu, lấy một điếu nhẹ nhàng ngậm vào miệng. Trong giá để cốc vẫn còn chiếc bật lửa mà cô đã bỏ lại lần trước, nhưng cô không châm lửa.
Cô tự nhủ cần phải trải qua hình phạt không được hút thuốc, nếu không mỗi khi nghĩ đến lại hút một hơi, phá vỡ giới hạn nhiều lần sẽ chỉ trở thành thói quen.
Cô chầm chậm lái xe trở lại Xích Đạo, ngồi trong gara một lúc lâu.
Hôm nay không đi làm, không có lớp giảng dạy, thực ra chẳng có việc gì để làm, lần ra ngoài này chỉ để tiễn Lục Thi Mạc.
Giấc mơ cũ đêm qua quá rõ ràng, khiến cô vô cớ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Đặc biệt là sáng nay, khi vừa mở cửa đã thấy Lục Thi Mạc đứng ở lối vào thay giày. Cô ấy đi đâu? Định làm gì? Không cho phép cô ấy rời khỏi tầm mắt mình. Những ý nghĩ đó lóe lên, khiến trái tim cô vô thức căng thẳng.
Tiết Đồng có thể cảm nhận được sự kiểm soát của mình đối với cô ấy ngày càng tăng.
Lúc này cô cần một viên aspirin đã hết hạn.
–
Buổi sáng, Lục Thi Mạc bị phòng sinh viên gọi lên nói chuyện về việc xử lý liên quan đến hành vi xúc phạm, phân biệt đối xử với sinh viên nội địa. Người phụ trách mang theo một xấp tài liệu lớn, nghiêm túc nói chuyện gần nửa ngày.
"Bạn học Lục, nhóm công tác liên quan của chúng tôi đã đưa ra cảnh cáo ban đầu với cô Lâm Đình, nhưng vì cô ấy không gây tổn hại thực sự đến em, nên chỉ có thể dừng lại ở bước cảnh cáo và phạt tiền."
"Đây là vụ kiện dân sự mà bộ phận pháp lý của trường đã đệ đơn. Kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể đạt đến mức bồi thường tinh thần 5.000 HKD, nhưng quá trình xử lý có thể kéo dài."
"Tổ chức Bình đẳng Hồng Kông cũng đã tiến hành các biện pháp bảo vệ liên quan, nhưng điều này không liên quan đến trường chúng tôi. Nếu em muốn biết kết quả có thể liên hệ với họ, đây là số điện thoại của họ."
"Dạ." Lục Thi Mạc không ngờ trường học lại phản ứng nhanh chóng đến vậy, chỉ trong ba ngày, vượt xa dự kiến của cô.
Về chuyện của Lâm Đình, cô cũng cảm thấy bất lực.
Với cô, Lâm Đình giống như lưỡi dao cùn cắt thịt.
Lục Thi Mạc biết nguyên nhân của sự lo lắng của mình thực ra không nằm ở Lâm Đình.
Những lo lắng đó đến từ sự yếu đuối, không dám đối mặt và thái độ trốn tránh của cô.
Những lo lắng đó là những cảm xúc dao động không ngừng, lo lắng đến mức kiệt sức của cô. Giống như khi chờ đợi một điểm số không biết trước, nhịp tim bị kéo căng bởi sự lo lắng, cứ thế làm cô đau đớn.
May mắn thay.
Mọi thứ bây giờ đã được xử lý ổn thỏa.
Điều gì cần trừng phạt thì đã trừng phạt, cô chỉ cần chuyển ra ngoài, Lâm Đình sẽ không còn liên quan đến cuộc sống của cô nữa.
–
Buổi chiều tan học, Lục Thi Mạc ngoan ngoãn gọi điện cho Tiết Đồng trước.
Tiết Đồng đến đúng giờ ở cổng trường, khi Lục Thi Mạc lên xe, cô lấy từ ghế sau một thùng McDonald"s đặt lên đùi cô ấy, "Gần đây thấy em có vẻ chán ăn."
"Cô mua riêng cho em sao?" Lục Thi Mạc ngửi thấy mùi McNuggets, mắt sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!