"Cô biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị cảm trong lúc quan trọng, đúng không?"
Lục Thi Mạc cúi đầu không nói lời nào.
Cả đời cô hầu như chưa bao giờ bị ốm, thậm chí thời đi học cô thường cảm thấy khó chịu vì thể chất quá tốt của mình.
Cô chỉ biết đứng nhìn các bạn nữ khác xin nghỉ học vì đau bụng kinh, các bạn nam thì trốn học vì đau bụng, trong khi bản thân cô, dù có giả vờ ốm thì cũng không thể qua mặt được ba cô, Lục Nguyên, nên cô đành phải hoàn thành việc học với thành tích chuyên cần tuyệt đối.
Trong đời cô chỉ có hai lần bị ốm đến mức nằm bẹp trên giường, và cả hai lần đó đều xảy ra dưới mắt Tiết Đồng.
…..
Tuần thứ ba kể từ khi trường cảnh sát khai giảng, Đài quan sát Thiên văn Hồng Kông đã sớm thông báo về cơn bão cấp 8, và toàn bộ cư dân Hồng Kông bắt đầu trông chờ từ thứ hai.
"Ngồi một chỗ chờ bão cấp 8" đã trở thành chủ đề nóng trong tuần này của các học viên cảnh sát.
Rốt cuộc, họ chắc chắn rằng giáo quan sẽ không tàn nhẫn đến mức bắt họ lăn lộn trong bùn lầy dưới cơn bão cấp 8, nên kỳ nghỉ bão đã trở thành niềm hy vọng được ngủ nướng của các học viên cảnh sát, ai ai cũng cầu khấn cho cơn bão kéo dài thêm chút nữa.
Vào thứ hai, Lục Thi Mạc nhận được tin nhắn từ Văn phòng Liên lạc Hồng Kông, nhắc nhở các sinh viên trao đổi tại Hồng Kông chuẩn bị sẵn thực phẩm dự trữ cho cơn bão và báo cáo tình hình an toàn kịp thời. Cô trì hoãn đến thứ Ba mới ra siêu thị, nhưng lúc đó thì cửa hàng đã bị dọn sạch sẽ.
Cô chỉ mua được hai gói mì.
Thôi, có còn hơn không.
Tay xách hai gói mì, Lục Thi Mạc chầm chậm bước về nhà.
Từ sau khi Tiết Đồng bảo cô chuyển đi, cô đã tìm đến môi giới để làm thủ tục trả nhà và tìm nhà mới.
Người môi giới đáp lại, "Trả nhà thì được nhưng không được hoàn lại tiền thuê, và cô sẽ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng."
Cô không hiểu sao Lục Nguyên đã làm ăn bao nhiêu năm mà lại ký hợp đồng như thế này, cô thậm chí còn nghi ngờ liệu công việc kinh doanh của gia đình mình có thể duy trì được đến khi Khâu Văn tìm được người nối dõi hay không. Hiệu lực của hợp đồng ở Hồng Kông cao hơn nhiều so với ở Đại lục.
Ở Đại lục người ta nói đến tình nghĩa.
Còn ở Hồng Kông người ta nói đến luật pháp.
Một câu nói của người môi giới khiến cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu bây giờ gọi điện về Thượng Hải, chắc chắn Lục Nguyên sẽ lo lắng chạy ngay đến Hồng Kông, còn Khâu Văn thì sẽ vòng vo chỉ trích cô bất tài. Cô đã trốn đến nơi xa xôi này rồi, chẳng lẽ vẫn để Khâu Vân nắm thóp?
Thôi.
Tìm cách khác vậy.
Cô bước vào thang máy và nhấn tầng, những con số La Mã như đang đếm ngược thời gian cho một quả bom hẹn giờ trên đầu Lục Thi Mạc.
Về đến nhà, cô lại phải đối mặt với một đám vô lại, khiến cô cảm thấy như có kiến bò khắp người, khó chịu từ đầu ngón chân.
Cô đẩy cửa căn hộ chung cư ra.
Lâm Đình vừa hết ca sáng, đang ngồi xem TV trong phòng khách. Bản tin trên TV đang phát thông tin về cơn bão cấp 8. Hai người không nói với nhau lời nào.
Từ sau khi Lục Thi Mạc tỏ ra cứng rắn và không thèm để ý đến Lâm Đình, cô ta đã bớt làm phiền cô, không còn bắt cô chi tiền mua đồ nữa, nhưng lại thường bật nhạc to vào giữa đêm khiến cô không thể ngủ được.
Thôi, dù sao cũng không ngủ ngon, ngủ hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Lục Thi Mạc vừa định đi qua Lâm Đình thì bị cô ta gọi lại, "Em gái, có người đến đòi tiền điện nước của em, em đi nộp đi, không thì tối nay cắt điện đấy."
"Được." Lục Thi Mạc cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe cô ta nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!