"Dĩ nhiên không phải!" Lục Thi Mạc chỉnh lại dây lưng công vụ của mình, "Cô mới đến còn nhiều việc phải làm. Cô phải đi nhận đồng phục, nhận thiết bị công vụ, nhận dụng cụ cảnh sát, không thể chỉ mặc một cái áo sơ mi đen mà đi bắt người được."
Nói xong, Lục Thi Mạc liếc nhìn Tiết Đồng.
Vào giữa mùa hè, người phụ nữ này mặc áo sơ mi đen, tay áo gấp lên đến khuỷu tay, áo sơ mi ôm sát tôn lên vóc dáng quyến rũ, hai cúc áo ở cổ đã được mở, lộ ra một nửa vết hôn trên xương quai xanh trắng nõn.
"Cài lại." Lục Thi Mạc không dám nhìn nữa, nói với giọng lúng túng.
"Cài cái gì?" Tiết Đồng tay bỏ vào túi quần jeans.
Lục Thi Mạc thấy cô giả vờ không hiểu, bặm môi bước đến trước mặt Tiết Đồng, dùng tay cài từng cúc áo, sau đó gấp thẻ công tác vào trong cổ áo.
"Cô muốn làm tôi chết vì nóng sao?" Tiết Đồng cảm nhận được bàn tay của đứa nhỏ vô tình chạm vào ngực mình, cơ thể run rẩy, đưa tay ra để nắm lấy. Cô thích sự gần gũi và chiếm hữu của cô ấy, nhưng cảm giác này quá… nhạy cảm.
"Cô… cô buông tay ra." Lục Thi Mạc hoảng hốt nhìn quanh, đây là trong đồn cảnh sát.
Tiết Đồng nghe lời buông tay, nhún vai.
"Đi làm việc thôi." Lục Thi Mạc quay lưng đi về phía đội cảnh sát hình sự.
Vừa bước vào sảnh chính của đội cảnh sát hình sự, Lục Thi Mạc như biến thành một người khác, ánh mắt căng thẳng quan sát xung quanh, thần kinh hoàn toàn tập trung, không còn để ý đến Tiết Đồng nữa. Tiết Đồng theo sau cô, trông giống như một thực tập sinh.
Gõ cửa văn phòng nội vụ, Lục Thi Mạc thò nửa người vào, "Lệ Lệ, tôi đưa cảnh sát trưởng đến để nhận đồ."
Lệ Lệ vốn đang ngồi trước máy tính lướt mạng, nghe thấy Lục Thi Mạc nhắc đến cảnh sát trưởng, lập tức trở nên hứng thú.
"Tôi đi trực tiếp nhận điện thoại, cô giúp cô ấy nhận đồ, nhớ đưa cô ấy trở lại văn phòng sau nha." Lục Thi Mạc ghé tai Lệ Lệ thì thầm, "Không được nói về những chuyện xấu của tôi."
Lệ Lệ gật đầu mạnh, nhỏ giọng đáp: "Tôi hiểu tôi hiểu, tôi gặm cp này, tôi sẽ bảo vệ."
"Cô bệnh rồi hả?" Lục Thi Mạc lườm một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Tiết Đồng nhìn theo Lục Thi Mạc chạy đi, giọng điệu trở lại lạnh lùng hỏi Lệ Lệ, "Cô ấy thường xuyên như vậy sao?"
Lệ Lệ lắc đầu với vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt vẫn dõi theo bộ áo sơ mi cao cấp của nữ cảnh sát trưởng hôm nay.
Cô ấy kiêu sa, cô ấy điềm đạm,
Cô ấy thật cấm dục.
Cô ấy rất hợp với cảnh sát Tiểu Lục.
"Xin chào, tôi nên gọi cô là gì?" Tiết Đồng lễ phép lên tiếng.
"Nhân Lệ Lệ, nội vụ đội cảnh sát hình sự, gọi tôi là Lệ Lệ là được."
"Được, vậy chúng ta thêm WeChat nhé." Tiết Đồng lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu kết nối.
"Không thành vấn đề." Lệ Lệ vui vẻ lấy điện thoại ra.
Tiết Đồng theo sau Lệ Lệ đi đến phòng bảo vệ, "Tôi có thể hỏi cô một chút không, cảnh sát Lục thường thích làm gì vào thời gian rảnh? Biết nhiều hơn sẽ giúp chúng tôi giao tiếp dễ hơn."
Lệ Lệ nhìn lại Tiết Đồng, "Cảnh sát Tiểu Lục… không có thời gian rảnh."
Không có thời gian rảnh? Tiết Đồng không hiểu ý của câu này.
Lệ Lệ nhớ lại nhắc nhở của Lục Thi Mạc, chỉ vào bảng khen thưởng hệ thống cảnh sát treo trên tường.
"Những danh hiệu như "Cá nhân xuất sắc trong việc phá án", "Cán bộ đội khen thưởng", "Giải nhất cuộc thi cảnh sát", "Trưởng nhóm nhóm điều tra trọng án", chỉ là phần nổi của tảng băng về sự xuất sắc của cảnh sát Lục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!