Mùa xuân năm 2019.
Một chủ nhật của tháng Tư.
Tám giờ tối, Thịnh Dạng vừa ra khỏi phòng thay đồ của sân băng thì đã bị Uông Minh Phi khoác cổ kéo đi tới một buổi tụ họp bạn từ thuở nhỏ vẫn chưa tan cuộc. Thịnh Dạng kéo mũ áo hoodie xuống, cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại, vừa lướt danh sách tin nhắn vừa hỏi Uông Minh Phi: "Có những ai vậy?"
Cậu không mấy muốn đi. Hôm nay trời mưa, không khí ẩm nặng, nhiệt độ cũng thấp, gió lạnh thổi làm phần đuôi tóc còn chưa khô lạnh buốt. Thời tiết thế này, đánh bóng xong thì nên về thẳng nhà mới đúng, tụ tập linh tinh làm gì chứ?
"Cậu đừng quan tâm là ai, người ta gọi điện mấy lần rồi, không đi thì mất mặt lắm, với lại hôm nay là sinh nhật anh tôi, anh tôi cũng ở đó." Uông Minh Phi nói.
Thôi vậy, Thịnh Dạng cũng không nói thêm gì nữa.
Khi hai người tới nơi, hoạt động đã chuyển từ nhà hàng sang hát karaoke.
Trong phòng bao tiếng hát chói tai vang lên, Thịnh Dạng đẩy cửa bước vào, khom lưng ngồi đại xuống chỗ trống trên sofa. Cậu đặt gậy bóng ở góc tường, tay cầm điện thoại, nghiêng đầu với mấy anh em bên cạnh coi như chào hỏi.
Bên trong khá đông người, nói là bạn từ nhỏ nhưng quen thân cũng chẳng được mấy, đa phần chỉ gặp qua vài lần. Thịnh Dạng ngẩng đầu liếc nhìn Uông Minh Phi đang cầm micro hát, rồi cúi đầu gửi vị trí cho Lộ Gia Mạt, chủ động nói cho cô biết cậu đang ở đâu, sau đó hỏi cô tối nay đã ăn gì chưa.
Tin nhắn vừa gửi xong thì có người khoác tay lên vai cậu, Thịnh Dạng quay đầu nhìn, là anh trai của Uông Minh Phi – Uông Cốc.
Uông Cốc đến có nhiệm vụ, cười với cậu một cái: "Đến rồi à."
Thịnh Dạng lười nhác cười theo: "Chúc mừng sinh nhật anh Cốc."
Mấy cô gái ở đầu kia sofa cứ liên tục nhìn sang bên này, dùng ánh mắt thúc giục Uông Cốc.
Uông Cốc bị nhìn đến bật cười, vỗ nhẹ lên vai Thịnh Dạng, hất cằm ra hiệu cho cậu nhìn sang đó, giọng trêu chọc: "Mấy cô kia nhờ tôi sang xin WeChat của cậu."
Ánh mắt Thịnh Dạng lướt qua một cái rồi thu về, thái độ lạnh nhạt lắc đầu.
"Đừng mà." Uông Cốc không ngờ cậu chẳng nể mặt chút nào, "Đều là bạn bè cả."
Lần này Thịnh Dạng đến cả lắc đầu cũng lười, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy Lộ Gia Mạt chưa trả lời, đoán chắc cô đang bận nên cũng không gửi thêm. Cậu bấm khóa màn hình, nói với Uông Cốc bên cạnh: "Em đang theo đuổi người ta, đang trong thời gian khảo sát, không thể có điểm trừ."
Cách nói của cậu rất nghiêm túc, nhưng Uông Cốc hoàn toàn không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.
"Đệt." Uông Cốc sững người, không thể tin nổi nhìn Thịnh Dạng, "Cậu nói thật hay đùa vậy?"
"Thật mà."
Hôm đó cậu chỉ ở chỗ này nửa tiếng rồi ra về. Cậu cầm điện thoại đứng trên bậc thềm, đang nhắn WeChat cho Uông Minh Phi nói mình về trước, chữ mới gõ được một nửa thì trong bụi cỏ bên cạnh bỗng lao ra một con mèo hoang. Lông nó màu đen, nhưng mặt thì một nửa trắng một nửa đen, trông vô cùng ngộ nghĩnh.
Con mèo con này còn chẳng sợ người chút nào, thấy Thịnh Dạng tới còn chủ động lại gần, dùng đầu cọ cọ vào chân cậu.
Thịnh Dạng cúi đầu mắt, lông mày ánh lên vẻ dịu dàng theo phản xạ. Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay trêu nó, xoa đầu nó mấy cái, hạ giọng hỏi: "Mày từ đâu tới vậy? Sao đáng yêu thế."
Hỏi xong, cậu chợt nghĩ ra gì đó, tay còn lại cầm điện thoại quay hơn hai mươi giây video con mèo. Video vừa gửi cho Lộ Gia Mạt thì bên kia lập tức trả lời.
Người này canh thời gian chuẩn thật, chẳng lẽ thấy mèo rồi mới chịu để ý cậu sao?
Thịnh Dạng nhìn con mèo đang dụi trong lòng bàn tay mình, đoán cô đã rảnh, liền trực tiếp gọi video.
Lộ Gia Mạt gần như bắt máy ngay lập tức. Cô đeo ba lô, tay ôm sách, người cũng đang ở bên ngoài, ghé sát mặt nhìn con mèo trong màn hình: "Wow, nó dễ thương quá, tai còn bị cắt nữa."
"Ừm." Thịnh Dạng cúi đầu sờ sờ cái tai bị cắt chóp của con mèo, trên mặt thoáng lên nụ cười nhàn nhạt, "Chắc là đã triệt sản rồi, có lẽ chỗ này là lãnh địa của nó."
"Đây là gần cửa hàng đó hả?" Lộ Gia Mạt hỏi.
Thịnh Dạng cười lên, ngước mắt nhìn cô ở đầu bên kia video: "Em không định qua đây đấy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!