Mùa hè năm 2019.
Lộ Gia Mạt ngồi trên chuyến tàu cao tốc trở về Tô Châu, tai đeo tai nghe, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Cơn mưa lớn này đổ suốt dọc đường, tàu chạy gần hai tiếng, bầu trời mới từ u ám dần chuyển sang quang đãng.
Cậu con trai ngồi ghế bên cạnh gọi điện thoại suốt dọc đường, hình như cũng là thí sinh thi đại học năm nay, cứ nói chuyện với đầu dây bên kia về điểm thi đại học. Nghe giọng điệu của cậu ta thì chắc là thi khá tốt, "Với số điểm này của tôi năm nay chắc chắn đậu Hàng không Bắc Kinh, khỏi phải lo."
"Nhóm điểm cao à? Vậy chắc Hải Điến vẫn là nơi có nhiều thí sinh điểm cao nhất rồi, cụ thể ai là thủ khoa đại học thì chẳng thấy ai đứng ra nhận. Đông Thành à? Đông Thành chắc chắn không thể cao bằng trường Trung học Phụ thuộc được, không phải có người nói Thịnh Dạng năm nay cũng tham gia tuyển sinh đại học sao? Cậu ta thi được bao nhiêu vậy?"
"Tiếc thật, bị che điểm rồi, không thì còn biết mấy đại thần này thi được bao nhiêu."
"Thịnh Dạng chắc chắn phải trong top ba nhỉ…"
"……"
Cái tên Thịnh Dạng đột ngột bật ra, đầu óc đang thả trôi của Lộ Gia Mạt bỗng khựng lại một nhịp. Ánh mắt cô theo bản năng liếc sang cậu con trai kia, cô cứ ngỡ đối phương quen biết với Thịnh Dạng.
Cậu ta vốn đã có ý vô ý chú ý tới cô, lần này ánh mắt hai người trực tiếp chạm nhau. Cậu con trai cười với cô một cái, Lộ Gia Mạt nhìn cậu ta, cũng lịch sự mím môi cười đáp.
Năm phút sau, cậu ta cúp điện thoại, chủ động bắt chuyện với cô: "Có làm phiền cậu không?"
Lộ Gia Mạt lắc đầu.
"Cậu cũng thi đại học năm nay à?" Đối phương lại hỏi.
Lộ Gia Mạt khẽ gật đầu.
Cô tỏ ra quá rõ là người lạ nước lạ cái, mấy phản ứng đều chỉ là phép lịch sự xã giao. Cậu con trai cũng khá tinh ý, không tiếp tục bắt chuyện nữa. Hôm đó lúc tàu tới ga, cậu ta xách vali từ phía trước toa chạy đuổi theo cô, "Cậu cũng tới đây du lịch à? Chúng ta có thể làm bạn đồng hành du lịch."
Lộ Gia Mạt lắc đầu, "Nhà tôi ở đây, không phải tới du lịch."
"Vậy càng tốt mà." Cậu ta vừa định nói câu "Thế thì cậu làm hướng dẫn viên cho tôi, dẫn tôi đi chơi một vòng", lời còn chưa nói xong đã thấy Lộ Gia Mạt đeo ba lô, quẹt căn cước rời khỏi ga rồi.
Cậu con trai nhìn theo bóng lưng Lộ Gia Mạt, lẩm bẩm một câu: "Mẹ kiếp, đúng là khó bắt chuyện thật."
–
Lộ Gia Mạt về ở nhà bà ngoại, mỗi ngày cô đều ở trong nhà, chuyên tâm làm công việc gia sư online đã phỏng vấn từ trước. Cô dạy một bé gái lớp hai, con bé rất thông minh, mỗi ngày lên lớp đều đặc biệt nghiêm túc.
Họ hàng trong nhà biết cô đang làm việc này, tiện thể đưa luôn cô em họ đang nghỉ hè, sắp vào lớp hai tới nhà bà ngoại, nhờ cô giúp kèm bài tập. Cứ như vậy qua một tuần, cô em họ vốn không thân thiết với cô lắm cũng dần quen hơn.
Chiều hôm đó, Lộ Gia Mạt cầm sách tiếng Anh, đang nghe cô bé viết chính tả từ vựng, em họ viết xong một từ, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn sợi dây chuyền tuột ra khỏi cổ áo cô, "Chị, chị chia tay rồi à?"
Lộ Gia Mạt đang nhìn sang từ vựng tiếp theo thì bị câu hỏi đột ngột này làm cho ngẩn người, ánh mắt cô rời khỏi sách giáo khoa, chuyển sang gương mặt cô em họ, "Chia tay gì cơ?"
Cô em họ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách lại đặc biệt lanh lợi tinh quái. Ánh mắt cô bé dán chặt vào sợi dây chuyền trên cổ cô, còn đưa tay chỉ vào mặt dây, vẻ mặt như thể hiểu hết mọi chuyện, "Cái này chắc chắn là đồ đôi, nên chị à, chị nhất định là có bạn trai rồi."
Lộ Gia Mạt nhìn sợi dây chuyền một cái, rồi lại nhìn cô bé, "Vậy sao lại nói là chia tay?"
"Cả tuần nay rồi, em không thấy chị gọi điện hay video với ai lâu cả, ngay cả trả lời tin nhắn WeChat cũng rất ít, bình thường yêu đương sẽ không như thế này."
"Chưa chia tay."
"Vậy là cãi nhau à?" Em họ hỏi.
"Cũng không cãi nhau." Lộ Gia Mạt dùng ngón tay chọc nhẹ lên đầu nó, "Em chuyên tâm viết chính tả đi."
Cô em họ nghiêng đầu, không chịu yên ổn nghe viết, ánh mắt liếc về phía cửa, rồi chớp mắt với cô, "Bà ngoại và mọi người đều không biết đúng không?"
"Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!