"Làm gì?" Thịnh Dạng đút tay vào túi, cũng nhìn phiến gạch lồi lõm kia hai giây rồi mới tỏ vẻ hờ hững liếc cô một cái.
Lộ Gia Mạt cầm điện thoại, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh nhìn sạch sẽ trong trẻo: "Để gửi tiền cho cậu, tiện thể kết bạn luôn."
Giọng điệu cũng quang minh chính đại, nói chuyện thẳng thắn rõ ràng như tiền trao cháo múc.
"Thế cậu cũng tiện thật đấy." Thịnh Dạng thu ánh mắt lại một cách chậm rãi, thốt ra câu nửa nóng nửa lạnh.
Cậu thờ ơ đến mức chẳng buồn quan tâm lời cô nói. Điện thoại trong tay xoay một vòng lại một vòng vô định. Dây đeo điện thoại theo động tác quấn quanh cổ tay với đường xương mu bàn tay rõ rệt, vòng lấy rồi lại trượt xuống, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một dấu hiệu nào là cậu muốn đồng ý kết bạn.
Khí thế này đúng là lạnh nhạt đến mức hơi kiêu.
"……"
Lộ Gia Mạt nhất thời không hiểu đang diễn ra cái gì, ngây người nhìn vài giây, không khí cũng yên lặng thêm vài giây.
Thực ra cô cũng hiểu, đẹp trai thì thường hay có chút tính khí. Nhưng trong lòng vẫn nhiều hơn là… cạn lời. Chỉ là xin cái WeChat thôi mà? Có cần thế không? Cậu bé cưng hư quá rồi đấy.
Lại thêm hai giây nữa trôi qua, Lộ Gia Mạt dùng ngón tay khảy nhẹ mép ốp điện thoại, nghĩ thầm: muốn cho thì cho, không thì thôi.
Ngay lúc cô định "kệ đi", tay đang xoay điện thoại của cậu đột nhiên dừng lại. Cậu cúi đầu mở khóa màn hình, bấm vào mã QR WeChat, xoay ngang điện thoại đưa sang.
Điện thoại của cậu màu đen, ngón cái và ngón trỏ thon dài kẹp lỏng lấy thân máy; dây đeo lại tuột khỏi cổ tay, lủng lẳng đong đưa trong không trung. Không hiểu một nam sinh thì đeo dây dài làm gì, đã vậy còn là màu hồng pha xanh nhạt đan chéo.
Lộ Gia Mạt khẽ chớp mắt, giơ điện thoại lên "tít" một tiếng quét xong. Cậu lập tức thu tay, đặt lại lên chân, tiếp tục xoay điện thoại, đầu chậm rãi quay sang bên khác, lại chẳng biết đang nhìn gì.
Cô cúi xuống, đang gõ ghi chú tên trong phần "Yêu cầu kết bạn", thì Thịnh Dạng bất ngờ đứng thẳng dậy, buông một câu: "Phiên bản xa hoa tối thượng: hai mươi bảy tệ."
Rồi đi luôn.
"Hả?" Lộ Gia Mạt nhìn theo bóng lưng cậu, vội quay đầu nhìn bảng giá dán trên xe quán bánh kẹp.
Quả thật là hai mươi bảy tệ. Vật giá bây giờ điên vậy sao? Không phải, ai bảo cậu ấy mua cái loại bánh kẹp mì trứng nướng đắt nhất làm gì chứ?!
–
Lộ Gia Mạt quay lại quán nướng thì trên bàn đĩa xiên đã bị giải quyết hơn phân nửa, chai bia với lon nước ngọt cũng chất thành một đống.
Khuôn mặt Khâu Quả đỏ như trái chín, đang cùng Diêu Tiện lớp họ và Quý Gia Lạc lớp A3 cắm đầu chém giết trong "hẻm núi".
Thấy cô xách bánh kẹp trở về, Khâu Quả xoay người nhường chỗ cho cô vào, ánh mắt vô thức dõi theo túi đồ, lúc này mới sực nhớ ra: "Gia Mạt, cậu không ăn cay đúng không?"
Lộ Gia Mạt ngồi xuống, mở phần bánh kẹp mì trứng nướng phiên bản xa hoa không cay, gật đầu mà không nghĩ gì thêm.
Khâu Quả "ồ" một tiếng tỏ vẻ hiểu ngay: "Bảo sao khi nãy cậu chẳng ăn mấy."
Tối đó đến hơn mười giờ mới tan. Đến đoạn hát mừng sinh nhật, chiếc bánh bị quẹt đến mức ai cũng dính đầy mặt.
Lộ Gia Mạt cũng không thoát, mặt với cổ dính cả một mảng. Cô lục trong cặp lấy khăn ướt, chia cho mỗi bạn bên cạnh một tờ.
Khâu Quả nhận lấy, quẹt lên mặt qua loa, rồi hỏi Lộ Gia Mạt: "Cậu về kiểu gì?"
"Đi bộ." Cô đáp.
"À đúng." Khâu Quả nhớ ra, "Nhà cậu cách đây hai ba cái đèn giao thông."
Lộ Gia Mạt gật đầu, thấy bên cạnh ai cũng có khăn ướt rồi mới rút một tờ áp lên cổ. Tay kia dính vào túi giấy, bỏ lại vào cặp, ngẩng đầu hỏi: "Còn cậu?"
Khâu Quả: "Mình đi chung tàu điện với đám Diêu Tiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!