Khâu Quả lấy đồ ăn ngoài xong quay lại phòng học, đứng bên cạnh bàn phân trà sữa trong túi. Cô cầm lên một ly định đặt lên bàn bạn cùng bàn của mình thì nghi hoặc quay đầu lại: "Ê? Gia Mạt, ly trà sữa trên bàn cậu từ đâu ra vậy? Chẳng phải chúng ta đặt chung một đơn à?"
Lộ Gia Mạt cũng vừa từ nhà vệ sinh rửa tay về. Cô đi lướt qua Khâu Quả để về chỗ ngồi, nhìn thuốc giảm đau và trà táo đỏ trên bàn, nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là mình đặt chung với người khác từ trước."
"Hả? Vậy chẳng phải là dư một ly sao?"
"Không sao." Cô nói, "Vừa hay uống thêm một ly."
Khâu Quả dở khóc dở cười: "Mình thật sự phục cậu luôn đó."
Lộ Gia Mạt ngồi xuống ghế, nhìn hai món đồ đó, vô thức chớp mắt. Cô mở hộp ibuprofen, bẻ vỉ nhôm lấy một viên con nhộng bỏ vào miệng nuốt xuống, rồi xé giấy bọc ống hút, c*m v** ly giấy, cắn ống hút uống ngụm trà đường đỏ táo đỏ này.
Hôm đó sau giờ tan học, Khâu Quả phát huy ưu thế "thổ địa", dẫn Lộ Gia Mạt đi ăn món gà phi lê không xương và khoai sói răng sói siêu nổi tiếng gần trường. Hai người cầm xiên tre ôm cái tô giấy đứng cạnh ven đường, cười cười nói nói, về nhà muộn hơn bình thường mười phút.
Vì về trễ nên tránh được giờ cao điểm, đường xá cũng vắng hơn mọi ngày. Lộ Gia Mạt đeo ba lô, vòng qua một vũng nước, đi ngang tiệm kính mắt sáng trưng và cửa hàng 7
-Eleven. Vừa bước vào khu tập thể thì thấy Thịnh Dạng.
Thịnh Dạng đang khom lưng dắt xe vào bãi dưới nhà tập thể, cổ áo sau của bộ đồng phục bị xương sống của cậu đội lên tạo thành một khe nhỏ. Khóa xe xong, cậu đứng thẳng người, tai nghe chỉ đeo một bên, bên còn lại với dây trắng lười biếng thả lỏng trước ngực, lắc lư theo động tác của cậu.
Cậu chẳng buồn để ý, nhấc chân đi ra ngoài, lách qua cột điện đầy dán quảng cáo vặt, tay tùy ý tung lên tung xuống chùm chìa khóa. Trên người cậu lúc nào cũng lỉnh kỉnh đồ đạc: dây tai nghe, sạc dự phòng, thẻ đeo trước ngực, điện thoại còn treo cả một sợi dây dài, "leng keng loảng xoảng" vang suốt dọc đường.
Thịnh Dạng vừa nhắn xong cho ông ngoại, ngẩng đầu lên thì bất chợt thấy Lộ Gia Mạt đang đứng dưới ngọn đèn đường, đôi mắt trong sáng còn hơi ngơ ngác ấy cứ nhìn chằm chằm về phía cậu. Cậu bị ánh nhìn ấy làm cho khựng bước theo phản xạ, bàn tay phải suýt nữa không chụp nổi chùm chìa khóa đang rơi xuống.
Làm gì vậy? Giữa đêm rồi. Trong bụng Thịnh Dạng đầy thắc mắc, nhưng cậu không lên tiếng, giữ nguyên dáng vẻ vừa rồi, đầu hơi nghiêng, ánh mắt lạnh nhạt và thẳng thừng nhìn sang.
Lộ Gia Mạt thấy tư thế đó của cậu thì coi như đang bày đặt kiểu ngầu đời, âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nhủ làm bộ làm tịch cái gì chứ. Nhưng cô lại nghĩ thêm một chút, cảm thấy vẫn phải có lễ độ: "Ừm… hôm nay cảm ơn cậu."
Ánh mắt Thịnh Dạng ngớ ra hai giây, rồi nhớ ra cô đang nói chuyện gì. Cậu hờ hững đáp một tiếng "Ừ", tay tiếp tục tùy ý tung hứng chùm chìa khóa rách nát kia, giọng điệu vẫn lạnh lạnh, tư thế giả vờ thì khỏi phải nói: "Không có gì."
Lộ Gia Mạt lại âm thầm bĩu môi lần nữa, ngoài mặt chỉ gật đầu, trong lòng thấy đúng là không hợp nói chuyện với cái cậu thích làm màu này. Dù sao thì cô cũng đã cảm ơn rồi, vậy là trong lòng nhẹ nhõm.
Cô bước trước vào lối cầu thang, đi được tầm hai ba bậc thì cái người ngầu không chịu nổi kia lại gọi với theo: "Này, Lộ Gia Mạt."
Lộ Gia Mạt quay đầu.
Dưới bóng cây chồng lên nhau và ánh đèn đường cũ kỹ, trong tiếng ve buồn buồn của buổi tối và làn gió đêm phảng phất, đôi mắt đen lạnh lùng của Thịnh Dạng bỗng sáng lạ thường.
"Cậu có kết bạn được ai chưa vậy?" Cậu nói.
"Hả?"
Không ngờ cậu lại hỏi câu đó, Lộ Gia Mạt ngơ ra.
Thịnh Dạng vừa nói ra xong đã hối hận. Cậu liếc qua biểu cảm của Lộ Gia Mạt, cố nhịn cơn ngứa muốn gãi cổ, trong lòng mắng mình lắm chuyện. Chẳng đợi cô trả lời, cậu sải bước lách qua cô đi thẳng lên trên.
Lộ Gia Mạt nhìn theo bóng lưng cậu, nghĩ một lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu nổi. Cậu ấy rốt cuộc có ý gì vậy?
Cuộc đối thoại kỳ lạ tối hôm đó hoàn toàn không khiến tình trạng xa lạ giữa hai người được cải thiện.
Tiết cuối ngày thứ Sáu là toán, tan học xong Lữ Thông Hải gọi Lộ Gia Mạt sang đó.
Lúc đó Lữ Thông Hải đang đứng cạnh bục giảng, phủi phủi bụi phấn trên tay, cúi xuống rút dây nối của máy tính, rồi ngước mắt nhìn Lộ Gia Mạt đang đứng bên cạnh, khẽ hất cằm: "Ấn cái nút đó đi, tắt máy chiếu."
Lộ Gia Mạt nghe lời bước lên tắt máy chiếu, tắt xong thì thấy Lữ Thông Hải đã ôm laptop và giáo án đứng đợi cô. Lộ Gia Mạt lại vội vàng đi theo bên cạnh ông, hai người cùng đi về văn phòng.
Đến văn phòng, Lữ Thông Hải đặt laptop xuống, đưa cho cô tờ phiếu đăng ký thi toán học sinh giỏi: "Thầy xem mấy lần kiểm tra tuần gần đây và bài khảo sát năng lực lần trước của em rồi, đều làm rất tốt. Em tự nghĩ xem, nếu muốn tham gia thì nộp phiếu cho thầy vào thứ Hai là được."
Lữ Thông Hải thật sự rất tin tưởng cô; môn toán vốn rất chú trọng vào năng khiếu, cô bé này làm bài rất có cảm giác. Vì thế thầy lại bổ sung thêm: "Nếu quyết định tham gia, trường có lớp phụ đạo chuyên cho kỳ thi này, là giáo viên chuyên bồi dưỡng thi học sinh giỏi phụ trách, học vào giờ tự học buổi chiều và buổi tối, không chiếm thời gian học chính khóa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!