Trần Tân Di tiếp tục nói cả một hồi những lời giáo huấn cũ rích, mãi đến khi chuông báo vào học vang lên mới cho Lộ Gia Mạt về lớp.
Ba môn kiểm tra hôm qua, trừ điểm Ngữ văn ra thì những môn khác đã có điểm rồi, giấy kiểm tra được phát lên bàn từng người trong giờ nghỉ. Lộ Gia Mạt ngồi lại chỗ, xem bài Toán và Sinh của mình.
Toán 146, Sinh học 62.
Cô ngây ra một thoáng khi nhìn vào bài Sinh, rồi trước tiên lật bài Toán ra xem mình sai chỗ nào.
Bạn cùng bàn Khâu Quả từ nhà vệ sinh quay lại, đang lấy khăn giấy từ ngăn bàn ra để lau tay, vô tình liếc thấy điểm số của cô, liền tròn xoe mắt, giọng đầy kinh ngạc: "146? Bạn mới mà câu cuối bài khó cậu làm được một nửa rồi á?"
Lộ Gia Mạt lật trang, nhìn dấu tích ở câu cuối cùng, bình thản nói: "Mình làm hết rồi."
"Hả?" Khâu Quả lau xong tay, vo tờ giấy thành cục trong lòng bàn tay, rồi thò đầu lại gần: "Vậy cậu sai chỗ nào?"
Lộ Gia Mạt chỉ vào câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên. Cô vừa đọc lại đề xong, kiểu đề logic cũ rích này mà cũng sai, ngay cả cô cũng thấy hết nói nổi với chính mình.
Khâu Quả nhìn rõ câu nào rồi lại quay sang nhìn mặt nghiêng của Lộ Gia Mạt, không nhịn được "phụt" cười ra tiếng: "Không phải là đề Toán trường cũ của cậu không có trắc nghiệm nên cậu không quen chứ?"
Lộ Gia Mạt không đáp, cô lại cầm bài Sinh lên xem.
Sinh của Khâu Quả rất tốt, cô ấy đưa bài Sinh của mình cho Lộ Gia Mạt xem, còn lấy bài Toán của Lộ Gia Mạt mang đi. Cô ấy nhìn câu cuối bài Toán, nghiên cứu suốt cả một tiết tự học tối.
Giờ nghỉ giữa tiết, Khâu Quả đi một vòng quanh lớp rồi trở về ghé tai Lộ Gia Mạt thì thầm: "Mình vừa đi hỏi rồi, dạng số này ở câu cuối, cả lớp mình chỉ có cậu với Trương Hạo làm đúng toàn bộ, bên lớp A1 kế bên cũng chẳng có mấy người làm ra hết, ghê thật đó!"
Lộ Gia Mạt đang làm bài tập tiếng Anh, đầu bút gạch vài đường dưới câu văn để chép lại đề bài, rồi mới xem lựa chọn, trong ngoặc điền vào một chữ B. Cô thật sự không thấy mình giỏi đến thế, nhỏ giọng hỏi: "Nhiều người sai câu trắc nghiệm đó không?"
Khâu Quả chớp mắt chậm rãi, rồi bật cười "ha ha ha ha": "Cũng không nhiều. Dạng cơ bản mà, tụi mình muốn tranh điểm cao thì điểm nền tảng không được phép mất một điểm nào. Dù gì câu cuối cùng cũng mười bốn, mười lăm điểm, làm được là vọt lên 140 ngay, làm không ra thì bị bỏ lại xa. Đề dễ nên mới dở ở chỗ đó."
Lộ Gia Mạt gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi tiếp tục cúi xuống làm bài.
Tiết tự học cuối cùng buổi tối, điểm Ngữ văn và điểm tiếng Anh thi buổi sáng cũng đã có. Giáo viên trực tiếp đứng ngoài cửa sổ nhét cả xấp bài vào trong, dặn phát xuống rồi vội vàng đi mất.
Lộ Gia Mạt nhận bài, liếc qua điểm số, rồi cất thẳng vào trong cặp, bước ra khỏi lớp, xuống lầu.
Đêm tháng Tám rất nóng, bầu trời đen kịt, ánh trăng mờ nhạt. Trên hai bên đường chính trong khuôn viên trường, dưới đèn đường là từng đám côn trùng nhỏ bay loạn xạ.
Trước cổng trường Trung học Phụ thuộc, tiếng xe cộ, tiếng ve kêu, tiếng phụ huynh và học sinh trò chuyện hòa vào nhau ầm ĩ, cả con đường chật ních như mở triển lãm xe, đủ loại xe chen nhau khiến giao thông tắc nghẽn.
Đó là tình cảnh thường ngày mỗi khi tan học. Lộ Gia Mạt vòng qua một đám bạn học mặc đồng phục, từ cổng Nam của Trung học Phụ thuộc đi ra, băng qua con đường nhỏ hẹp, rồi đi vào cổng Bắc của trường đại học đối diện.
Không đến mười phút, cô đã đi đến dưới tòa nhà tập thể.
Hôm nay ở lối vào cầu thang của đơn nguyên có đỗ thêm hai chiếc xe điện, hơi chắn lối. Cô nghiêng người, cẩn thận lách qua, cố không để còi báo động kêu, cuối cùng cũng qua an toàn.
Theo cầu thang đi lên, đèn cảm ứng từng tầng một sáng lên, cho đến tầng năm.
Lộ Gia Mạt cúi đầu lấy chìa khóa trong cặp để mở cửa. Cô bước vào, tay phải kéo tay nắm chuẩn bị đóng lại.
Tay còn chưa buông ra, giày dép còn chưa đổi, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.
… Ai vậy?
Lộ Gia Mạt sững người, tay bị lực từ bên ngoài kéo cửa ép ra, bật mở thêm một đoạn. Cửa chống trộm bị kéo hé ra chừng hai mươi phân, ánh sáng vàng ấm trong nhà hòa với ánh sáng trắng lạnh của đèn cảm ứng ngoài hành lang.
Cô hơi nghiêng đầu ngước lên, người đứng ngoài cửa cũng mặc đồng phục giống cô, dáng người cao gọn, đường nét rõ ràng, cổ dài, yết hầu nhô cao như một góc khối rubik, da trắng lạnh, mí mắt cụp xuống… ánh mắt ấy… ánh mắt đó…
Ánh mắt chạm nhau. Ồ, là cái cậu được 120 điểm Vật lý đó.
… Đúng là chó thấy chó còn ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!