Kỳ nghỉ đông năm ấy, từ ngày mùng 2 tháng 2 bắt đầu nghỉ đến ngày 11 nhập học, tính ra đầy đủ cũng chỉ có mười ngày.
Lộ Gia Mạt chiều mùng 2 đã về Tô Châu. Lần này cô không về chỗ mẹ cô là Nghiêm Di ở, mà đi thẳng tới nhà ngoại. Cô bị bà ngoại lải nhải suốt mà ăn ngon ngủ kỹ được hai ngày, tuy nói là ăn ngon ngủ kỹ nhưng mấy phiên chợ hội nên đi thì chẳng bỏ cái nào, đồ Tết nên mua cũng chẳng thiếu phần cô vác theo.
Mãi đến trừ tịch, cô còn đang chen chúc xếp hàng trong siêu thị.
Lộ Gia Mạt đẩy xe mua sắm, chen vào hàng cân đồ, nhìn sang bà ngoại, giọng yếu xìu: "Mua thêm nữa thì nhà thật sự không còn chỗ để đâu ạ."
Bà ngoại chẳng thèm để ý cô, cầm túi đứng ngay trước quầy bên cạnh mà chọn tới chọn lui. Lộ Gia Mạt thở dài, không làm gì được bà cụ, chỉ đành gục lên tay vịn xe đẩy, lấy điện thoại ra giết thời gian.
Moments toàn là tiếng than trời, hầu hết đều khoe bài tập nghỉ đông dày đến mức nào. Lộ Gia Mạt lướt liền bốn, năm bài, vừa lướt đến bài của bạn cùng cấp hai còn chưa kịp xem kỹ, bà ngoại đã chọn xong gừng, bỏ vào xe đẩy, giục cô: "Nhanh nhanh, theo sát chân nè, kẻo bị chen ngang."
Đợi thanh toán xong rồi đi ra khỏi siêu thị, Lộ Gia Mạt bỏ các túi đồ vào cốp xe sau đó ngồi vào ghế phụ.
Dịp Tết đến bãi đỗ xe cũng đông nghịt, từ tầng B2 đi lên, cả một hàng dài xe đều kẹt trong lối lên. Lộ Gia Mạt cầm điện thoại, quét mã thanh toán trên tường, đợi trả tiền xong mới phát hiện giao diện vẫn đang dừng ở vòng bạn bè.
Xe phía trước vẫn chưa nhúc nhích, cô bấm mở bức ảnh mà bạn cấp hai đăng, chắc người này đi đâu chơi rồi mới về Tô Châu, vì chụp ở ga Tô Châu còn gắn định vị.
Lộ Gia Mạt nhìn thoáng là thấy ngay bóng lưng trong ảnh ấy, tuy chỉ là một bóng lưng, ngay cả đường nét gương mặt cũng chẳng rõ.
Nhưng tim cô lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Lẽ nào hôm qua cậu nói "xuất phát", là xuất phát đến Tô Châu sao?
Cô liếc nhìn bà ngoại đang lái xe bên cạnh, rồi lại nhìn danh sách WeChat. Ngón tay cô gõ gõ lên màn hình, gửi cho Thịnh Dạng một tin.
[Axit Kiềm Muối: Anh đang ở đâu vậy?]
Thịnh Dạng không trả lời ngay. Lộ Gia Mạt đợi một lúc, đến khi xe ra khỏi bãi đỗ, cậu vẫn chưa hồi âm, cô gọi điện trực tiếp.
Tiếng chuông bên kia vang lên mấy hồi, cuộc gọi mới được nhận.
Vừa nối máy, Thịnh Dạng nói: "Vừa nãy điện thoại anh hết pin, mới tìm được chỗ mượn sạc."
"Ồ." Lộ Gia Mạt khẽ bóp sợi dây mũ hoodie, "Hôm nay là đêm giao thừa mà, anh đang ở đâu thế?"
Bên đầu dây kia có chút ồn ào, cậu giống như đang bước vào đâu đó, giống như… Lộ Gia Mạt nghe thấy giọng nữ cơ học báo trạm và thông báo an ninh, cậu đang ở ga tàu điện ngầm sao?
Quả nhiên giây sau, cậu khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp, như hơi ngượng: "Anh vừa xuống tàu cao tốc, đang ở ga Tô Châu."
Rồi cậu dừng lại một nhịp, hỏi cô: "Thẻ giao thông của anh phải mua đến ga nào?"
Lộ Gia Mạt siết chặt chiếc khoen kim loại trên dây mũ: "Cầu Yên Vũ."
Lộ Gia Mạt cúp máy, tay cô vẫn nắm chặt điện thoại, ánh mắt lại nhìn sang bà ngoại ở bên cạnh. Bà ngoại đang đánh lái, ngó tình hình đường rồi hỏi: "Ai vậy?"
"Thịnh Dạng ạ." Lộ Gia Mạt cắn nhẹ môi rồi bổ sung, "Là con trai bên phía bố con."
"Nó nghỉ đông đến Tô Châu chơi à?" Bà ngoại hỏi.
"Coi như vậy ạ."
Bà ngoại gật đầu, góc độ suy nghĩ rất kiểu người lớn tuổi: "Hôm nay là giao thừa, đâu thể để nó một mình ngoài đường được. Con hỏi xem nó có muốn qua nhà mình ăn cơm không."
Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn giờ hiển thị trên màn hình, "Vậy để con hỏi anh ấy."
Từ ga tàu về đến Cầu Yên Vũ chắc cũng bốn mươi phút? Không hiểu sao từ bây giờ cô đã bắt đầu sốt ruột.
Lộ Gia Mạt về đến nhà, đặt đồ xuống, rửa mặt, buộc lại tóc, nhìn thời gian rồi xuống lầu đi về phía ga tàu điện ngầm.
Hôm nay trời rất lạnh, ngoài trời còn đang mưa. Cô che ô, cằm chôn vào trong khăn quàng. Khoảng cách từ khu chung cư đến cửa ga tàu điện không xa, người đi đường cũng không nhiều. Ô của cô vô ý chạm vào ô của một bà mẹ dắt con bước ra từ cửa hàng tiện lợi, Lộ Gia Mạt vội nói xin lỗi rồi tiếp tục bước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!