Chương 46: “Được rồi đấy nhá, động tay động chân cái gì.”

Về sau Lộ Gia Mạt cũng không biết có phải bị câu "chúc em ngủ ngon" của Thịnh Dạng ảnh hưởng hay không.

Cô nằm trên giường bỗng thấy hơi khó ngủ. Cô cầm điện thoại, lại mở Moments của Thịnh Dạng.

Cậu không đặt chế độ ba ngày hay nửa năm khả kiến gì cả, nhưng đăng cũng chẳng nhiều: tùy tiện đăng tấm hình sân bóng để hẹn người, thỉnh thoảng khoe món limited vừa mua được hay thành tích game, than phiền đề nào ra thật có "tư tưởng", phim nào thế nào…

Chưa bao lâu cô đã lướt hết, nhưng vẫn chẳng có chút buồn ngủ nào. Nghĩ một lát, cô lại bấm mở trang cá nhân của Uông Minh Phi.

Uông Minh Phi thì đăng quá trời, nhiều nhất một ngày có thể đăng hơn chục bài. Lộ Gia Mạt lướt lướt, lướt đến bài ngày 2 tháng 7: Mẹ nó, tôi thật sự phục Thịnh Dạng rồi.

Cô mở bài đó ra, thấy có một người bạn chung hỏi cậu: ? Anh Dạng của tôi lại làm gì ngầu rồi à

Cậu đáp: Cút cút cút, cái gì cũng hỏi hóng làm gì

Ngày 2 tháng 7… chẳng phải là tối hôm thi xong sao?

Ngón tay Lộ Gia Mạt khựng lại, cô nhớ hôm đó mình cũng gặp cậu. Cô tiếp tục kéo xuống. Cứ thế kéo ngược dòng đến tận tháng 9 năm 2017, hình như hôm đó họ ra ngoài đánh bóng đêm, Uông Minh Phi đăng một đoạn video mười mấy giây quay bừa cảnh sân bóng. Thịnh Dạng chỉ là tình cờ lọt vào khung hình, cánh tay cậu đặt trên đầu gối, ngồi lười nhác trên bậc thang, nghiêng đầu cười nói chuyện với Vạn Vi Hàng bên cạnh.

Video chạy hết, Lộ Gia Mạt vô thức chạm màn hình, lại bật lại một lần nữa. Nhìn nụ cười kia của Thịnh Dạng, cô bỗng thấy trái tim mình cũng giống như không khí đêm hè này.

Hôm sau Thịnh Dạng là người dậy trước. Cậu dậy rửa mặt, đứng trong phòng tắm nheo mắt cạo râu. Chưa được bao lâu thì nghe phòng khách có động tĩnh. Cậu lảo đảo bước ra nhìn, phát hiện là mẹ mình, mà mẹ còn kéo cả vali ra từ phòng.

Cậu thật ra rất buồn ngủ nhưng đầu óc đã tỉnh, hơi vô tư dựa vào khung cửa. Trong tiếng "vò vò vò" của máy cạo râu, cậu lười biếng hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu đấy?"

"Có buổi giao lưu, phải bay vào Quảng Châu." Thịnh Nhuế đẩy cậu ra khỏi phòng tắm. Rửa mặt xong đi ra, thấy cậu vẫn đứng chình ình như thần giữ cửa bên tường, bà nhìn đồng hồ treo tường, 8 giờ. Ánh mắt bà đảo khắp nhà rồi hỏi: "Gia Mạt đâu?"

"Ngủ chứ đâu. Hôm nay em ấy có phải đi học đâu, dậy sớm làm gì?" Thịnh Dạng vào phòng tắm đặt máy cạo râu xuống, vặn nước rửa mặt qua loa, rồi lại lảo đảo ra mở tủ lạnh lấy chai nước lạnh, ngáp liên tục trong lúc uống vài ngụm.

"Thế con dậy sớm làm gì?" Thịnh Nhuế bị cậu chóng cả mặt từ sáng sớm, bực mình nói: "Mẹ đi ba ngày, con ở nhà thì biết điều chút."

Thịnh Dạng không vui lắm, cánh tay vắt lên lưng ghế phía sau: "Con ngoan thế còn gì. Mẹ nói cứ như con ngày nào cũng đánh nhau bị tống vào đồn ấy."

"Rồi rồi, đừng nói chuyện với mẹ, nghe con nói mẹ đau đầu lắm." Thịnh Nhuế phải ra sân bay, chẳng buồn dây dưa. Vài phút sau đã ra khỏi cửa.

Thịnh Dạng thẫn thờ nhìn cánh cửa chống trộm vừa đóng lại, tay lỏng lẻo cầm chai nước khoáng. Người cậu từ cơn ngái ngủ cũng tỉnh được đôi chút. Cậu chợt nhận ra một chuyện, ba ngày cuối của kỳ nghỉ hè này, trong nhà chỉ còn mỗi cậu và Lộ Gia Mạt.

Trước đây cũng không phải chưa từng như vậy; hai người bận bịu, có tuần còn chẳng gặp nhau ngày nào.

Nhưng Thịnh Dạng hiển nhiên đã quên mất rằng trước đây họ còn phải học từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, chỉ có thể gặp vào lúc sáng sớm và tối muộn. Và càng hiển nhiên hơn, cậu đã đánh giá thấp sự thay đổi của bây giờ.

Lộ Gia Mạt tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ. Cô ngủ đến ngơ ngác, đưa tay gãi gãi phần tóc mái, chống tay vào má ngồi ở mép giường ngẩn ra một lúc lâu mới tỉnh táo lại đôi chút.

Cô bước ra ngoài thì không thấy ai trong phòng khách, nhưng trên bàn ăn có hai ba túi đồ mua ở siêu thị gần nhà, trên đó ghim một tờ danh sách mua sắm rất dài, chắc là siêu thị giao tới.

"Dậy rồi à?" Thịnh Dạng từ trong bếp đi ra, quét mắt nhìn cô một cái, "Đói chưa?"

Lộ Gia Mạt gật đầu. Cô vẫn lơ mơ, ngồi xuống ghế, cằm gối lên cánh tay nằm vắt ngang bàn ăn. Cổ áo váy ngủ hơi gấp lại, ngón tay cô kéo tờ danh sách dài ngoằng, mắt nhìn mấy giây rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu từ dưới lên, "Anh nấu cơm á?"

Máy hút mùi trong bếp đang chạy, danh sách đồ ăn dài lê thê, quá rõ ràng rồi.

Thịnh Dạng cảm thấy cô đúng là hỏi cho có. Cậu đứng trước bàn ăn, cúi đầu nhìn đồ trong túi, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô, giọng nửa thật nửa đùa đe dọa: "Em mà dám nói muốn gọi đồ ăn ngoài, anh đánh đấy."

"Dữ quá đi."

Cô vừa nói xong, Thịnh Dạng lại búng nhẹ lên trán cô thêm cái nữa: "Đi đánh răng rửa mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!