Chương 4: Lòng đỏ trứng non

Lộ Gia Mạt từ tầng bốn lại leo thêm một tầng nữa lên tầng năm, đôi mắt chăm chú nhìn các tấm bảng treo trên tường.

Tòa nhà lớp Mười Một của họ tên là tòa Dật Phu, tổng cộng sáu tầng, ba tầng trên là khối Mười Một; tầng sáu và tầng năm là các lớp khối tự nhiên, tầng bốn là lớp khối xã hội, văn phòng ban khối Mười Một, phòng đa chức năng và phòng thiết bị dạy học.

Nhưng mấy thầy lãnh đạo ban khối Mười Một như Lý Quốc Nghị thì có một văn phòng nhỏ ở tầng năm.

Lộ Gia Mạt tìm được văn phòng đó, gõ hai tiếng lên cửa. Bên trong không ai đáp nhưng cửa không đóng chặt, chắc là mọi người đều đi họp. Cô ôm chồng sách bài tập này, tìm đúng cái bàn đang nuôi rùa, đặt xuống xong liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Chuông dự bị lần một của tiết học đã vang lên. Tiết tiếp theo là buổi tự học nhỏ cuối ngày, kéo dài 55 phút; học sinh có thể tự sắp xếp thời gian này, hoặc đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, hoặc ở lại lớp tự học.

Nhưng hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, hoạt động câu lạc bộ còn chưa bắt đầu; đa số các lớp vốn định sẽ họp lớp, nhưng giáo viên lại bị gọi đi họp gấp, vì thế toàn bộ các lớp đều như nổ tung, học sinh chạy nhảy đuổi nhau, náo loạn không ai giữ được trật tự.

Lộ Gia Mạt cẩn thận tránh nhóm nam sinh đang cầm chổi lau, khăn lau và xô nước mà đùa giỡn nhau, hơi nghiêng người bước qua cửa lớp 11A7, rẽ trái, rồi đi lên tầng.

Ánh chiều ráng vàng như lòng đỏ trứng non bao phủ khắp khuôn viên, trên cầu thang toàn là những tia nắng nhỏ li ti.

Buổi chiều có cơn mưa lớn đột ngột, lúc đó đang thi sinh học. Khâu Quả nhìn bầu trời mây đen đè xuống, giọng tiếc nuối vô cùng: "Đám tân sinh này thật có số hưởng, mới bắt đầu huấn luyện quân sự đã có mưa. Năm ngoái nắng gắt đến mức năm chai kem chống nắng của mình cũng không đỡ nổi, cháy đen như cục than."

Lúc này sân vận động lại vang lên tiếng còi và tiếng hô "một hai một". Lộ Gia Mạt nghe tiếng liền nhìn về hướng đó, tốp tốp tân sinh lớp Mười mặc đồ rằn ri lại bị huấn luyện viên lùa ra khỏi nhà thi đấu, ỉu xìu tập đi quân bước và đứng nghiêm.

Lộ Gia Mạt vừa bước lên tầng sáu, liền nghe phía trên có giọng con trai gọi tên cô rất hồ hởi: "Lộ Gia Mạt!"

Cô hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Uông Minh Phi mặt mày tươi rói, lắc lắc trước mặt cô: "Tôi tên Uông Minh Phi, cùng lớp với cậu. Hôm qua chúng ta gặp nhau ở nhà… ai đó."

Cách cậu ta nhấn mạnh hai chữ "ai đó" nghe lạ kỳ vô cùng.

Lộ Gia Mạt nhìn cậu ta hai ba giây, chớp mắt như vừa nhớ ra, lễ phép nói: "Chào cậu."

"Được được được, chào chào chào." Uông Minh Phi dùng khuỷu tay hích người bạn đi cùng, Phương Hoài, người đã lặn lội từ tòa bên cạnh qua đây, rồi dùng ánh mắt kiểu "cậu hiểu mà", tự cho là nói nhỏ: "Chính là cậu ấy đó, em gái của Thịnh Dạng."

Lộ Gia Mạt nhìn thấy, trong lòng đoán cậu con trai đứng cạnh chắc cũng là bạn của Thịnh Dạng.

Không biết bọn họ đồn tôi thế nào rồi… Lộ Gia Mạt cụp mắt xuống, tự nhủ đừng để ý, rồi gật đầu với họ một cái, quay người bước vào lớp.

21 giờ 30, chuông tan học của buổi tự học tối ở trường Trung học Phụ thuộc vang lên đúng giờ. Lớp 11A2, vốn là phòng liền kề với 11A1, đã bắt đầu xôn xao từ năm phút trước.

Thịnh Dạng chống hai mí mắt nặng trĩu vì buồn ngủ, ngồi không mấy ngoan ngoãn ở hàng cuối cùng sát cửa sổ, vị trí thứ hai từ dưới lên. Nửa người trên của cậu tựa nghiêng vào tường, lười nhác mệt mỏi chống một tay lên má, cầm bút chơi cờ vây dưới trang giấy với bạn cùng bàn Thẩm Tử Quân.

Ở bàn trước, lớp phó toán của bọn họ, Trình Duệ, ôm chiếc cặp đã thu dọn xong, đang đứng xem trận. Cậu ta xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn, xúi giục: "Đánh kiểu này chán chết, hai cậu thế này đi. Ai thua thì ngày mai dán đáp án câu cuối cùng của đề hóa lên bảng thành tích cạnh văn phòng lớn ở tầng bốn, được không?"

"Đừng." Thịnh Dạng mắt nhìn trang giấy, chọn được một chỗ vừa ý, vẽ một vòng tròn rỗng biểu thị quân trắng, xoay xoay cây bút, khóe miệng cong thành nụ cười lười nhác thiếu đứng đắn: "Tôi là người khiêm tốn thế này, sao làm mấy trò gây chú ý như thế được."

"Ui chà, cậu mà cũng khiêm tốn á?" Trình Duệ kéo giọng châm chọc, rồi quay sang Thẩm Tử Quân: "Lão Thẩm, cậu nói xem?"

Thẩm Tử Quân tay bóp cằm, nghiêm túc suy nghĩ nước cờ tiếp theo, bình thản đáp: "Chỉ có người sợ thua mới không dám thôi."

Thịnh Dạng đổi tư thế đôi chân dài dưới gầm bàn, duỗi thẳng ra, vai thả lỏng, bật cười: "Kích tướng à."

Trình Duệ cũng cười hì hì, dùng khuỷu tay hích vào cánh tay Thịnh Dạng giục: "Nhanh lên nhanh lên, một nước nữa là tan học rồi."

Triệu Thanh Hàm ôm tập đề cương đi tới bàn họ. Trình Duệ liếc cô một cái, như hiểu ra điều gì, lập tức đứng dậy nhường chỗ.

Triệu Thanh Hà thấy Thịnh Dạng đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, liền trợn mắt lườm Trình Duệ. Trình Duệ nheo mắt cười gượng rồi lại ngồi xuống. Cô giữ vẻ mặt nghiêm, đưa xấp đề cho Trình Duệ: "Bài tập toán, anh Kỳ nhờ cậu phát."

"Cái gì cơ?!" Trình Duệ hét lên nhảy dựng: "Trần Kỳ còn phải con người không vậy? Hôm nay thi rồi mà còn cho bài tập?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!