Chương 36: Hôm đó là ngày 7 tháng 8 năm 2017

Qua hai ba giây, Uông Minh Phi phía đối diện bỗng giơ cao cánh tay vẫy gọi.

"Gia Mạt, bên này."

Bất ngờ nghe thấy cái tên ấy, trong khoảnh khắc đó Thịnh Dạng như trống rỗng cả đầu, vẻ mặt khựng lại, mí mắt nặng nề nâng lên, đôi mắt đen sâu đến mức quá phận.

"Ở đây còn chỗ." Uông Minh Phi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, vẫn nhiệt tình lên tiếng.

Thịnh Dạng không quay đầu nhìn, cúi xuống chậm lại hai giây, miễn cưỡng thu dọn nét mặt.

Lộ Gia Mạt phía sau cậu, đang bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi, cũng khựng lại một chút. Trưa nay cô đi ăn cùng Mao Hội Văn, nhà ăn chật kín người, đúng là khó tìm được chỗ trống.

Mao Hội Văn kiễng chân, vươn cổ nhìn về phía Uông Minh Phi, tưởng Lộ Gia Mạt chưa nghe thấy, cô nhẹ hích khuỷu tay, "Đi thôi, Uông Minh Phi gọi bên kia kìa."

Lộ Gia Mạt "ừ" một tiếng.

Khi họ sắp đi đến bàn của Uông Minh Phi, bước chân của Lộ Gia Mạt khựng lại.

Bên phía Thịnh Dạng chỉ có một mình cậu ngồi, theo lý mà nói, cũng rất tự nhiên thôi, hai người bọn họ nên ngồi cạnh Thịnh Dạng, nếu đi vòng qua chỗ Uông Minh Phi và Trình Duệ thì sẽ phải lách thêm một đoạn.

Ban đầu Lộ Gia Mạt đi ở phía trong, tức bên trái, nhưng vì khựng lại một giây ấy, cô bị chậm hơn Mao Hội Văn một bước, rồi không để lại dấu vết gì mà đi sang bên phải.

Mao Hội Văn bưng khay đến cạnh bàn, lúc chuẩn bị ngồi xuống chợt do dự. Rõ ràng cô rất không quen với Thịnh Dạng, gần như chưa từng tiếp xúc, mà đối diện một người "tên tuổi lớn" như cậu khiến cô hơi mất tự nhiên, có chút gò bó.

Cô định chừa một chỗ trống, để vị trí cạnh Thịnh Dạng cho Lộ Gia Mạt ngồi. Nhưng không ngờ Lộ Gia Mạt đã đặt khay xuống trước, ngồi đúng vào vị trí mà cô định ngồi ban nãy.

Mao Hội Văn ngẩn ra một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cứ thế ngồi xuống bên trái Thịnh Dạng.

Trình Duệ và Uông Minh Phi dường như cũng chẳng nhận ra có gì lạ, thậm chí còn cảm thấy hai người họ qua đây giúp xoa dịu bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Trình Duệ ngẩng mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Mao Hội Văn vài giây, rồi khéo léo bắt chuyện: "Cậu với Nhan Du Linh cùng câu lạc bộ đúng không? Trước đó thấy hai người chơi với nhau."

"Đúng," Mao Hội Văn gật đầu. Cô cũng ít khi nói chuyện với Trình Duệ, đáp lại hơi cứng nhắc, nói từng chữ từng chữ: "Cùng làm mô phỏng Liên Hợp Quốc."

Lộ Gia Mạt ngồi bên nghe thấy, cô nghĩ mình nên nói gì đó để Mao Hội Văn tự nhiên hơn. Nhưng vừa nghiêng đầu, tầm mắt lại đúng lúc chạm vào ánh nhìn của Thịnh Dạng.

Cậu ngồi đó, tay còn đang cầm đũa, đầu đũa dừng lơ lửng giữa không trung, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt thẳng thắn, non nớt, yên tĩnh.

Những tâm tư mãnh liệt, chân thành của tuổi trẻ, dù có muốn giấu cũng không giấu được, hiện rõ mồn một giữa nhà ăn ồn ào hỗn loạn.

Lộ Gia Mạt lướt nhanh qua gương mặt cậu, cô khẽ chớp mắt, vội vàng thu lại ánh nhìn.

Cô hơi hoảng.

Cô cảm giác hành động rất nhỏ, gần như chẳng ai để ý, việc cô không ngồi cạnh cậu đã khiến Thịnh Dạng nhận ra điều gì đó. Nhưng ngay cả chính cô cũng không biết, hành động ấy của mình rốt cuộc mang ý nghĩa gì.

Thịnh Dạng cúi đầu nhìn vài miếng bông cải xanh trong ngăn giữa của khay ăn vài giây, xương quai hàm động nhẹ, gắp một miếng, gần như ép buộc bản thân nuốt xuống một cách cứng nhắc, yết hầu lăn lên lăn xuống hai lần.

Vài giây sau, "keng" một tiếng nhỏ, cậu đặt đũa xuống, thật sự không ăn nổi nữa.

Dù sao vẫn là thiếu niên, quá trẻ. Dù thông minh, dù xuất sắc, dù kiêu khí ngút trời, tâm tính vẫn chưa được mài giũa đủ nhiều; những cảm xúc vụng về, non nớt ấy, không cách nào kiềm chế.

Thịnh Dạng lấy lon coca đặt trên bàn, đốt ngón tay trắng bệch gập lại, giật vòng kéo. Coca không còn lạnh, thành lon đọng đầy nước. Cậu cố thu lực tay, nhưng vẫn hơi mạnh, vài giọt nước và khí bong bóng màu nâu bên trong b*n r*, rơi xuống tay, theo da chảy thẳng xuống đến cổ tay.

"Trời đất, để một lúc rồi mà ga còn mạnh vậy?" Uông Minh Phi nhìn thấy, hỏi mọi người: "Ai mang khăn giấy không?"

Trình Duệ chỉ vào túi khăn giấy đã trống trên bàn: "Chỉ còn hai tờ, lúc nãy dùng hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!