Chương 33: Dưới chiếc áo khoác thể thao màu đen, cậu lặng lẽ nắm lấy tay cô

"Sau này nếu còn có phản ứng không tốt thì phải nói với chị ngay nhé." Mười lăm phút quan sát sau khi thử da kết thúc, y tá treo chai dịch mới lên rồi dặn dò.

Lộ Gia Mạt gật đầu: "Ừm ừm, em biết rồi."

Y tá liếc nhìn cô và Thịnh Dạng, đặc biệt nhìn Thịnh Dạng, sau đó đưa giấy đăng ký đổi nước cùng bút cho Lộ Gia Mạt.

Thịnh Dạng cúi đầu, nhanh tay cầm lấy giấy và bút trước, ở vị trí tương ứng trên giấy, cậu viết tên Lộ Gia Mạt bằng nét chữ phóng khoáng.

Y tá lại nhìn Thịnh Dạng, khóe miệng khẽ cười, nhưng không nói gì thêm, cầm đồ rồi rời đi.

Lộ Gia Mạt nhìn bóng lưng chị y tá, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thịnh Dạng: "Chị ấy quen cậu à?"

Thịnh Dạng đang vặn mở bình giữ nhiệt, cậu liếc bóng lưng y tá, rồi đưa bình cho Lộ Gia Mạt: "Có lẽ quen. Mẹ tôi làm ở đây hơn mười năm, từ lúc còn đào tạo quy chuẩn, sau mới chuyển sang bệnh viện Phụ Ngoại (*). Hồi nhỏ, nếu mẹ bận, tôi đều làm bài tập ở trạm y tá khoa của bà."

Thấy Lộ Gia Mạt cầm bằng tay trái, môi chạm vào miệng bình, khẽ uống một ngụm, cậu hỏi: "Nóng không?"

Lộ Gia Mạt lắc đầu: "Ấm thôi, vừa vặn."

"Vậy uống thêm một ngụm nữa." Cậu nói.

Lộ Gia Mạt phải truyền ba chai dịch, trong phòng truyền ít nhất phải ở bốn năm tiếng.

Cô nhìn màn hình hiển thị trên tường phía trước – 02:51, đã gần ba giờ sáng rồi. Cô lại quay sang nhìn Thịnh Dạng bên cạnh, thấy cậu đang cầm ngang điện thoại, trên màn hình đã mở một ván game.

Nhận ra ánh mắt của cô, Thịnh Dạng hỏi: "Sao vậy?"

Lộ Gia Mạt vốn định nói cậu về trước đi, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, cô khẽ lắc đầu.

Có lẽ tinh thần hoàn toàn thả lỏng, cũng có thể trong dịch có thành phần giúp ngủ, chẳng bao lâu Lộ Gia Mạt đã thấy buồn ngủ.

Đôi mắt cô vô thức nhìn chằm chằm bóng đèn sợi đốt trên trần một lúc, rồi không hay biết mà ngủ thiếp đi. Cái đầu vốn đã nghiêng, vì ngủ nên càng mất điểm tựa, trượt sang trái, ngả xuống vai Thịnh Dạng.

Ngón tay Thịnh Dạng đang thao tác kỹ năng khựng lại, nhân vật trong màn hình cũng dừng, chưa đến hai giây đã chết. Cậu chẳng để tâm, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn sang Lộ Gia Mạt.

Mái tóc vốn vén sau tai, giờ có một lọn trượt xuống theo má cô, vài sợi mắc vào lông mi.

Vai trái cậu cứng ngắc không dám cử động, ánh mắt dán vào mấy sợi tóc vài giây, rồi không nhịn được đặt điện thoại lên đùi, đưa tay rất nhẹ, dùng đầu ngón tay vén tóc ra sau tai cô.

Vừa định rút tay về, Lộ Gia Mạt không biết là cảm nhận được hay trong mơ thấy lạnh, vai khẽ co lại một cái.

Thịnh Dạng càng nhẹ nhàng hơn, lấy áo khoác ngoài của mình, cẩn thận phủ lên người cô, còn chú ý đến kim truyền và ống dịch ở tay phải cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, màn hình điện tử nhảy từ 02:51 sang 04:01.

Người đàn ông ngồi chéo phía trước, đến truyền dịch sớm hơn họ, đã kết thúc. Y tá giúp ông rút kim, ông đứng dậy cúi người xách túi thuốc đầy cùng chiếc túi của mình, nhưng miệng túi thuốc không buộc, hai hộp thuốc dạng chai vô ý rơi xuống đất.

"Cộp cộp——" Âm thanh không lớn, nhưng trong phòng truyền dịch trống trải lại trở nên rõ ràng.

Lộ Gia Mạt chớp mắt, tỉnh lại. Đầu cô theo phản xạ khẽ động, phát hiện mình đang tựa vào vai Thịnh Dạng. Cô chậm rãi ngồi thẳng, lưng tựa vào ghế, ánh mắt chuyển sang Thịnh Dạng, thấy cậu vẫn đang chơi game.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Cô khẽ hỏi.

"Một tiếng." Thịnh Dạng đáp.

Cậu nhìn Lộ Gia Mạt, thấy mí mắt cô sưng sưng, lại ngẩng lên nhìn chai dịch, còn lại một phần ba: "Ngủ thêm đi, còn sớm, chai đầu còn chưa xong."

Lộ Gia Mạt không nói gì, ánh mắt cũng nhìn chai dịch treo, má khẽ phồng lên.

Thịnh Dạng liếc cô bằng khóe mắt, hỏi: "Không ngủ nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!