Chương 32: Những lạnh nhạt kia đều là giả vờ

Lộ Gia Mạt sáng hôm sau dậy vô cùng khó khăn, cô cảm thấy đầu đau, mắt đau, cổ cũng đau, chỗ nào cũng đau.

Cô vất vả lắm mới bò ra khỏi chăn, vừa chạm vào không khí liền liên tục hắt hơi mấy cái.

"Cảm lạnh rồi hả?" Lộ Thành Hòa sáng nay phụ trách nấu bữa sáng, vừa từ trong bếp bưng cháo nóng đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lộ Gia Mạt mới bước ra khỏi phòng.

Lộ Gia Mạt lảo đảo, tay ôm đầu, não còn chưa khởi động thành công, không trả lời Lộ Thành Hòa.

Thịnh Dạng từ nhà vệ sinh bước ra, hơi cúi người nhìn cô hai giây, chẳng biết cậu nhìn kiểu gì mà phán ngay, giọng chắc nịch: "Cảm lạnh rồi."

Lộ Gia Mạt như không nghe rõ, mắt không mở nổi, mù mờ tránh sang bên cậu rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trên bàn ngoài cháo còn có món cuộn rau sáng tạo do Lộ Thành Hòa làm, xét về sức khỏe thì miễn cưỡng xem như khá lành mạnh, nhưng mùi vị thật sự bình thường. Lộ Gia Mạt kéo ghế ngồi xuống, không nhúc nhích, ngẩn ngơ một lúc, rồi đột nhiên quay mặt sang hắt hơi thêm mấy cái.

Thịnh Dạng ngồi đối diện, cầm điện thoại, vốn đang xem mục "Hôm nay Thịnh Dạng tỏ tình chưa" trong nhóm chat, mấy thằng ngớ ngẩn này, sợ chính mình quên mất nên còn cố ý chỉnh giờ điểm danh thành buổi sáng. Cái mức độ chuyên nghiệp này, làm như chuyện vớ vẩn ấy quan trọng lắm vậy.

Nghe thấy tiếng động, cậu ngước mắt liếc Lộ Gia Mạt một cái.

Tóc cô chưa buộc, có lẽ căn bản chẳng thèm chải, quá nửa nằm trong áo hoodie, còn lại lòa xòa bên ngoài; mái còn chẳng phẳng, có vài sợi dựng lên. Áo khoác đồng phục cô còn chưa mặc, tay áo hoodie bên trong lại không bo, rộng thùng thình rũ xuống tận cổ tay khiến cô gắp cuộn rau bằng đũa cũng chật vật.

Tay cô giống như đang nắm lại thành nắm đấm, cuối cùng thành công chọc được vào một cuộn rau, cô cắn một miếng, má phồng lên, nhai rồi nhai, nhai một hồi lại nhai quên luôn, giữ nguyên tư thế đó, ngây ra không động đậy suốt nửa ngày.

Ngón tay Thịnh Dạng vô thức bấm khóa màn hình, màn hình tắt mà cậu cũng chẳng nhận ra. Trong lòng cậu thấy buồn cười, lại nghĩ người này đúng là được đấy, cứ thế mà nện thẳng vào tim tôi đi.

"Lộ Gia Mạt." Cậu cố ý lên tiếng gọi.

Lộ Gia Mạt lập tức "ừm" một tiếng, mắt mở to nhìn sang cậu, thân thể thì vẫn giữ nguyên động tác, giống hệt một con vật nhỏ.

Thịnh Dạng cụp mắt, khóe môi cong lên, khẽ lắc đầu bảo không có gì, trong lòng lại thầm nghĩ: thật sự đáng yêu chết mất.

Sáng hôm ấy, đợi Lộ Gia Mạt ăn xong bữa sáng, Thịnh Dạng đẩy số thuốc cảm cậu tìm được từ trước sang trước mặt cô, nhìn chằm chằm đến khi cô uống xong, bọn họ mới cùng nhau đi học.

Mấy ngày đó CBA vừa kết thúc vòng cuối, chính thức bước vào vòng playoff, đám con trai trong lớp chỉ toàn bàn về bóng rổ, đang đi đường cũng có thể dựng tại chỗ làm động tác ném bóng.

Lộ Gia Mạt đeo cặp sách vừa mới bước vào lớp đã va ngay vào Từ Lãng Thanh của lớp họ.

Khi đó Từ Lãng Thanh đang cùng Diêu Hiến phía sau bắt chước động tác ghi điểm trong top 10 khoảnh khắc đẹp nhất, cậu ta hoàn toàn không nhìn phía trước, cũng chẳng chú ý có người đi vào. Một cú va, lon coca trong tay cậu ta đổ hơn một nửa lên áo khoác đồng phục của Lộ Gia Mạt.

"Á, trời ơi, xin lỗi, tôi không thấy." Từ Lãng Thanh sững lại một chút, vội vàng mượn bạn bên cạnh một gói khăn giấy, đưa cho Lộ Gia Mạt.

Lộ Gia Mạt rút vài tờ, cúi đầu lau áo khoác.

"Bên trong không ướt chứ?" Từ Lãng Thanh thật sự cảm thấy áy náy, cứ liên tục nói, "Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Lộ Gia Mạt kéo khóa áo khoác ra nhìn hoodie bên trong, lắc đầu: "Không ướt, còn may."

Thịnh Dạng vào cổng trường thì gặp Trình Duệ, hai người vừa đi vừa tán dóc linh tinh, đi hơi chậm, giờ mới vừa rẽ phải từ hành lang vào dãy lớp.

Đi ngang cửa sau lớp 11A2, cậu vừa ngước lên đã thấy cảnh đó, Từ Lãng Thanh một tay cầm cặp sách của Lộ Gia Mạt, một tay cầm bịch khăn giấy to, vừa lúng túng vừa cúi đầu nhìn Lộ Gia Mạt.

Bước chân cậu khựng lại, ánh mắt lướt một vòng trên vệt coca dính trên áo khoác đồng phục của cô, mày hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ để lát nữa Chủ nhiệm Thịnh lên làm việc tiện đường mang bộ đồng phục mới qua đây.

Sau tiết đọc buổi sáng, Lộ Gia Mạt nhận được điện thoại của Thịnh Nhuế, chạy ra cổng trường nhận bộ đồng phục sạch.

Cô còn hơi lạ, không hiểu sao Thịnh Nhuế biết áo đồng phục của cô không mặc được nữa, nhưng ngay giây sau liền nghĩ chắc chắn là Thịnh Dạng nói rồi.

Cậu ấy cái gì cũng biết thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!