Hôm đó, khoảng chừng chín giờ, Thịnh Dạng và Lộ Gia Mạt một trước một sau trở về nhà. Khi cậu bước vào, Lộ Gia Mạt đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, trên đầu gối đặt cuốn nháp, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút. Giọng cô đầy cảm thán: "Wow, đề này thật sự vòng vèo quá, giờ đề tiểu học đúng là nhiều bẫy, tôi cũng bị lừa rồi."
Thịnh Dạng đóng cửa, đặt chìa khóa lên tủ giày, đổi dép rồi bước vào phòng khách. Cậu im lặng khom người đặt túi thiết bị dựa vào tường cạnh tivi, ngước mắt liếc sang Lộ Gia Mạt.
Ai thế? Giọng thân quen vậy?
"Em trai cậu còn xem thường cậu nữa à? Nói cậu trước giờ toàn chém à? Cậu chém cái gì?" Lộ Gia Mạt kẹp điện thoại giữa đầu và vai, ấn đuôi bút cho ngòi bật ra, tay kia cầm hộp bút nhét bút vào rồi kéo khóa lại. Cô bật cười: "Thế là cậu lật xe rồi nha."
Thịnh Dạng chầm chậm vòng qua bàn ăn, đi đến tủ lạnh. Cậu mở tủ, vô thức lấy một chai nước khoáng ra. Cánh tay tùy ý đặt lên lưng ghế, một tay cầm thân chai, tay kia thì ngón tay xoay xoay nắp chai, ánh mắt như vô tình lại nghiêng qua nhìn Lộ Gia Mạt.
Lộ Gia Mạt đổi điện thoại sang tay phải, tay trái gập cuốn nháp lại đặt sang bên.
Cô cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Dạng, nghiêng đầu nhìn sang, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì, nhưng sự chú ý vẫn đặt bên đầu dây kia: "Cậu còn làm liên lụy danh tiếng của trường nữa."
Nói cái gì mà lâu thế? Đề toán tiểu học có gì mà kỳ diệu vậy?
Thịnh Dạng khẽ lắc đầu, ánh mắt bảo không có gì. Cậu ngửa cổ uống vài ngụm nước lạnh liền, trong lòng không kềm được hơi nghèn nghẹn.
"Ừ, vậy cúp nhé." Lộ Gia Mạt cho hộp bút và cuốn nháp vào trong túi cạnh mình.
Thịnh Dạng cúi mắt vặn nắp nước lại. Cậu thấy Lộ Gia Mạt vẫn ngồi trên sofa không chịu đứng dậy, tay còn cầm điện thoại làm gì đó, bèn không nhịn được hỏi: "Ai vậy? Bạn trai à?"
"Hả?" Lộ Gia Mạt đang trả lời tin nhắn của Điền Tri Ý, bất ngờ nghe cậu hỏi vậy thì hơi sững lại. Cô nhìn sang giải thích: "Không phải. Khi nãy là Chu Vũ Hoằng. Tôi không có bạn trai mà."
"Chu Vũ Hoằng hả?" Môi trên của cậu khẽ ép xuống môi dưới, giọng thấp hẳn đi, lặp lại một lần.
"Ừm." Lộ Gia Mạt gật đầu, ngón tay lại tiếp tục gõ màn hình trả lời tin.
Không có bạn trai…
Trong đầu Thịnh Dạng lại lặp lại mấy chữ đó thêm lần nữa. Cậu vô thức bước vài bước về phía sofa, dừng lại cạnh bàn trà. Cậu cũng không biết mình đang làm gì, cúi xuống cầm điều khiển tivi, nhưng lại chẳng bật. Giọng buông lơi như hỏi vu vơ: "Cậu không thích kiểu người như cậu ta à?"
"Là không có cảm giác gì cả." Lộ Gia Mạt nói.
Trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Dạng suýt nữa hỏi luôn "vậy với tôi cậu có cảm giác gì?"
Cậu mím môi, để điều khiển xuống mà không có chỗ bấu víu, một tay chống lên tay vịn sofa, tay còn lại thả xuống, đầu ngón tay khẽ miết nắp chai nước. Nét mặt mơ hồ như chẳng rõ đang nghĩ gì.
Lặng yên vài giây, cậu đột nhiên nói không đầu không cuối: "Cậu biết Trình Duệ và Nhan Du Linh ở bên nhau chưa?"
Lộ Gia Mạt trước đó chưa nghe, ngẩng lên nhìn cậu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Thật á? Khi nào vậy?"
"Tết Dương lịch." Thịnh Dạng hơi nghiêng đầu, hạ mắt nhìn cô. Ánh mắt dán lên người cô một cách không chớp, đến mức khiến Lộ Gia Mạt cũng cảm thấy không bình thường. Rồi cậu lại hỏi một câu chẳng liên quan: "Cậu nghĩ thế nào?"
Tôi phải nghĩ gì chứ?
Lộ Gia Mạt không hiểu cô liên quan gì tới chuyện Trình Duệ và Nhan Du Linh yêu nhau, nhưng theo thói quen vẫn thành thật: "Khá hợp."
"Tôi nói là… yêu đương." Cậu đáp.
Lộ Gia Mạt thấy lạ, tim bỗng hơi loạn. Cô chợt nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô ngừng một chút, dời mắt đi trước, giọng hơi nghẹn ở cổ: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
"Ồ." Thịnh Dạng kéo dài giọng thấp, ánh mắt lướt qua xoáy tóc nhỏ trên đầu cô. Cậu không nói thêm gì nữa, cúi đầu quay về phòng.
–
Mấy hôm sau là đến lễ hội văn hóa của các câu lạc bộ. Mùa đông âm u chuyển sang những ngày xuân sáng sủa, thời tiết mỗi ngày một ấm hơn, vạn vật như đều hồi sinh.
Đến ngày lễ hội văn hóa, nhiệt độ bất ngờ tăng lên gần hai mươi độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!