Chương 30: Cậu sợ cái này sợ cái kia

Thời gian rất nhanh đã đến ngày 1 tháng 2, ngày khai giảng của Trường Trung học Phụ thuộc.

Lộ Gia Mạt và Thịnh Dạng cùng ra khỏi nhà, trước khi ra cửa cả hai đều bị Thịnh Nhuế nhét cho bữa sáng. Lộ Gia Mạt ngoan ngoãn cầm trong tay, nhưng vừa xuống lầu đã nhét quả trứng trà mà cô không thích ăn cho Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng vừa ăn quả trứng trà cô không thích, vừa trong lòng oán thầm cái địa vị vớ vẩn của mình.

Một kỳ nghỉ đông trôi qua, bầu không khí trong lớp đặc biệt náo nhiệt, ai nấy đều bảy mồm tám miệng nói xem kỳ nghỉ đông đã làm những gì.

Có mấy nữ sinh nhuộm tóc và làm nail dịp Tết còn chưa gỡ, gan to khủng khiếp, vậy mà dám lén lút ngay dưới mí mắt của Trần Tân Di và Lỗ Thông Hải.

Khâu Quả ngồi ở chỗ, đầu bút bận rộn không ngừng. Lộ Gia Mạt vừa đến, cô ấy như nhìn thấy cứu tinh: "Nhanh nhanh đưa mình đề Vật lý, mình vừa phát hiện mình quên làm hai tờ. Sớm biết hôm đó lúc xin cậu đáp án tiếng Anh, mình đã so luôn toàn bộ mục lục bài tập với cậu rồi."

"Wow, mới khai giảng đã chép bài tập, còn là lớp trưởng hả?" Diêu Tiện đeo ba lô đột nhiên nhảy ra từ phía sau, vươn tay "soạt" một cái giật luôn xấp đề của Lộ Gia Mạt.

Khâu Quả quay đầu lập tức trừng Diêu Tiện, vô cùng tức giận: "Cậu làm gì vậy, tôi mượn trước mà!"

Diêu Tiện giơ cao cánh tay, dựa vào ưu thế chiều cao để bắt nạt người khác, miệng còn khiêu khích chọc tức cô ấy: "Tết ăn bao nhiêu đấy? Nhìn cái mặt ú nu của cậu kìa, cằm còn chẳng thấy đâu."

"Biến đi! Cậu mới béo ấy!" Khâu Quả kiễng chân giành lại tập đề nhưng không giành được, mắt trợn càng to.

Đúng lúc này, Từ Lãng Thanh cầm mấy cây chổi đứng ở cửa lớp, hớt hải hô vào trong: "Lại đây lại đây, ai rảnh thì ra quét tuyết, Diêu Tiện đừng chơi nữa mau ra đây."

"Rồi rồi." Diêu Tiện cười hì hì trả đề lại cho Khâu Quả, quăng ba lô lên bàn mình rồi đi về phía cửa.

Lộ Gia Mạt lần đầu nghe chuyện này, thấy khá tò mò, cũng đi theo, tham gia tổ nhỏ quét tuyết.

Trên sân thể thao và đường đi trong khuôn viên, đã có rất nhiều lớp tổ chức người đi quét tuyết. Bọn họ bốn năm người chia thành một nhóm, có người cầm chổi, có người cầm xẻng sắt.

Nhưng hoạt động quét tuyết nghiêm túc chưa được bao lâu, không biết sao lại biến thành ném tuyết. Cậu ném tôi một quả, tôi ném cậu một quả, cảnh tượng lập tức trở nên không thể kiểm soát nổi.

Lộ Gia Mạt đang cầm chổi ngoan ngoãn quét tuyết, thì bị một quả cầu tuyết không biết từ đâu bay tới đập trúng, chân trượt một cái ngã nhào xuống đất.

Thịnh Dạng không biết xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, "phụt" một tiếng cúi thấp xuống cười, thong thả đưa tay kéo cô dậy: "Sức chiến đấu kém thế à, sếp Mạt?"

Lộ Gia Mạt quay đầu nhìn cậu. Mới ra ngoài có một lúc mà mặt cô đã bị gió lạnh thổi đến đỏ lên một tầng. Cô cong mắt cười nhẹ, rồi trực tiếp dùng nắm tuyết vừa bóp trong tay nhét vào cổ cậu để làm lạnh.

"Này—" Thịnh Dạng bị lạnh đến rụt cổ lại, nhưng nụ cười tùy ý còn treo trên mặt. Cậu khom lưng xuống, ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô: "Cậu đúng là lấy oán báo ơn nhỉ."

Vừa xuống lầu, Uông Minh Phi đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cố tình tiến lại gần Thịnh Dạng, "chậc chậc chậc" mấy tiếng: "Chăm sóc người ta dữ nhỉ, vừa ngã cái là lập tức xuất hiện ngay."

Thịnh Dạng lưng đứng thẳng, hai tay đút túi, giày bóng rổ giẫm lên tuyết, khóe môi hơi nhếch, ánh mắt vẫn dõi theo Lộ Gia Mạt: "Không được à?"

"Tôi thật sự…" Uông Minh Phi bị cái thái độ này của cậu làm cho phục sát đất, chân nhích lại hai bước, huých vai cậu: "Vậy giờ cậu thật sự đang tập trung chơi trò thầm thích người ta hả?"

Thịnh Dạng chẳng thèm để ý tới cậu ta, cũng chẳng có cách nào để nói lý với cậu ta, bởi hành vi của cậu thật sự chẳng khác gì đang thầm thích người ta.

Sau đó, mỗi sáng ra cửa cậu đều đi cùng Lộ Gia Mạt, buổi tối tan học cũng sẽ đợi Lộ Gia Mạt để cùng về nhà. Mỗi lần đi ngang lớp họ, ánh mắt cậu luôn cố ý hay vô tình tìm bóng dáng cô trong phòng. Khi có điểm kiểm tra, cậu đã quen việc nhìn điểm của Lộ Gia Mạt trước tiên, môn nào cô tiến bộ, môn nào dao động, cậu quan tâm đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

Đến cả bạn cùng bàn của cậu là Thẩm Tử Quân, một hôm trong giờ tự học buổi tối, cũng không nhịn được gõ nhẹ bàn cậu, cười như không cười trêu: "Cái xe pinarello của cậu bao lâu rồi chưa đạp? Đừng bảo là bụi phủ rồi nha?"

Thịnh Dạng mặc kệ cậu ta muốn giễu cợt thế nào. Chuông tan học vừa vang lên, cậu túm lấy cái điện thoại vứt trên bàn, đứng thẳng dậy bước ra khỏi lớp.

"Tối nay vẫn đợi người à?" Giọng Thẩm Tử Quân đuổi theo sau lưng, vừa cười vừa hỏi.

Bên cạnh, lớp 11A2 vẫn chưa tan. Giáo viên chủ nhiệm của họ là Trần Tân Di canh đúng giờ đi vào, ép cả lớp im lặng lại.

Thịnh Dạng không đứng chờ ở cửa lớp, cậu đi thẳng đến lối cầu thang, vai nghiêng tựa vào tường, cúi đầu nhàm chán lướt điện thoại.

Đến giờ tan học, hành lang và cầu thang đều là người. Không ít người quen biết Thịnh Dạng, vừa trêu vừa khoác vai đập vai chào cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!