Chương 27: Mảnh giấy nhàu

Bên kia, bà ngoại bưng món ăn từ trong bếp bước ra hỏi: "Con đang gọi điện với ai thế?"

"Với một bạn cùng lớp ạ." Lộ Gia Mạt đặt điện thoại xuống, lập tức đi vào bếp mở tủ lấy bát đũa. Cô quay lại bàn ăn, chia bát đũa xong mới ngồi xuống.

Trên bàn chỉ có ba người. Ông bà ngoại hỏi Lộ Gia Mạt sống ở Bắc Kinh có quen không xong, câu chuyện liền chuyển sang phía mẹ cô – Nghiêm Di.

"Vài hôm con về, với Tư Đồng hòa thuận không? Ông thấy ngày nào con cũng ra ngoài chơi, nếu được thì chơi với Tư Đồng nhiều hơn chút. Dù gì cũng là người một nhà, đừng để mẹ con khó xử." Ông ngoại nói.

Bà ngoại gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Lộ Gia Mạt, không tán đồng: "Ông lo gì lắm thế, còn quản cả chuyện trẻ con thích chơi với ai. Mà nếu vốn dĩ không hợp thì ép kiểu gì được."

Chuyên tâm ăn cơm, Lộ Gia Mạt ngoan ngoãn mỉm cười, cắn một miếng lớn thịt trên sườn, không đáp cũng không phản đối.

Chiều hôm đó, Lộ Gia Mạt ở nhà bà ngoại xem phim truyền hình với bà suốt cả buổi. Ăn cơm tối xong, cô còn theo bà đi nhảy quảng trường một tiếng, cuối cùng bị ông ngoại giục mãi mới chịu về nhà.

Nhà bà ngoại cách nhà Nghiêm Di không xa, chỉ hai trạm tàu điện ngầm.

Lộ Gia Mạt vừa đi chậm rãi trong khu chung cư vừa hướng về tòa nhà của mình, xuống đến dưới chân lầu thì đúng lúc gặp Lâm Tư Đồng đang xuống mang rác đi đổ.

Lâm Tư Đồng đang nghe điện thoại, mắt như thể không nhìn thấy cô, đi thẳng về phía điểm tập kết rác.

Lộ Gia Mạt không để ý, đi vào cửa đơn nguyên, đứng trước thang máy. Ấn nút xong, cô bật sáng màn hình điện thoại, cúi đầu nhìn một chút, quả thật đúng giờ phân loại rác.

Một lúc sau, thang máy chưa đến thì Lâm Tư Đồng đã quay lại. Cô ấy vẫn chưa nói xong điện thoại: "Ngày mai không rảnh. Mai là giao thừa, tôi phải đi ăn tất niên, còn đi đâu được nữa? Năm ngoái đến bên kia rồi, năm nay theo thứ tự thì phải đến lượt nhà bố tôi chứ."

Đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt Lộ Gia Mạt vẫn không đổi, ánh mắt luôn dừng ở màn hình quảng cáo đồ gia dụng bên cạnh thang máy.

Đúng lúc đó, "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Một đôi vợ chồng bước ra, Lâm Tư Đồng lập tức đi vào trước. Lộ Gia Mạt theo sau, vào rồi thì ấn số 16, lại ấn nút đóng cửa.

Cách sống chung của cô và Lâm Tư Đồng vẫn luôn như vậy, gần như chẳng nói với nhau câu nào.

Lúc mới bắt đầu sống chung, mọi người còn khách sáo được một thời gian, nhưng chưa đến ba tháng đã thành tình trạng như bây giờ.

Trong thang máy chỉ có hai người. Sóng điện thoại yếu, Lâm Tư Đồng nói vài câu rồi dứt khoát cúp máy. Tầm mắt cô ấy lướt qua cửa thang máy rồi quét sang Lộ Gia Mạt, nhưng còn chưa nói gì.

Tới tầng, vẫn là Lâm Tư Đồng bước ra trước. Cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, Lộ Gia Mạt bước vào sau, đóng cửa, thay dép, rồi đi thẳng lên tầng gác mái.

Cửa phòng mở ra, Lộ Gia Mạt theo thói quen bước sang trái định bật đèn thì chân vấp phải thứ gì đó. Cô luống cuống vịn lấy chiếc giường phía trong, nhưng đầu gối vẫn bị va một cú đau điếng.

"Rầm" một tiếng, cơn đau lan lên người. Lúc này Lộ Gia Mạt mới sực nhớ, phía bên trái đặt một cái máy chạy bộ cũ bị nhét vào đó. Trong bóng tối, cô ôm lấy đầu gối đang đau, đổi tư thế rồi ngồi phịch xuống sàn. Đột nhiên, cảnh tượng hôm cô trở về lại ùa lên trong đầu.

Hôm đó tàu cao tốc đến ga mà chẳng ai đến đón. Cô tự mình kéo theo một đống đồ và vali đi tàu điện ngầm về. Vừa mở cửa phòng ra, đã thấy phòng của mình biến thành nửa cái nhà kho.

Nghiêm Di tan làm về liền nhìn lướt qua cô một cái. Bà đảo mắt nhìn quanh phòng, dường như cũng cảm thấy hơi chật, bèn nói với Lộ Gia Mạt: "Tạm chịu một chút nhé. Nếu thấy không ổn, mai bảo chú Lâm của con chuyển mấy thùng giấy lớn này ra ngoài, nhưng máy chạy bộ thì chỉ có thể để đây thôi."

Khi đó Lộ Gia Mạt đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp quần áo trong vali. Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Di đang đứng ở cửa, thấy trên mặt bà vẫn còn nét mệt mỏi, liền lắc đầu: "Không cần đâu. Nếu thấy bất tiện con sẽ tự nghĩ cách."

Kỳ nghỉ đông chỉ có hai mươi mốt ngày, cô ở đây cũng không lâu.

"Bún nấu xong rồi." Lúc ấy dưới tầng, bố của Lâm Tư Đồng – Lâm Sam gọi Nghiêm Di xuống ăn khuya.

Nghiêm Di quay đầu đáp xuống dưới một tiếng: "Đến đây."

Rồi lại nói với Lộ Gia Mạt: "Mẹ biết con với Tư Đồng không hợp nhau lắm, nhưng chỉ mấy hôm thôi, Tết nhất đến nơi rồi, mọi người hòa thuận một chút biết không? Mấy cái tính nhỏ của con thu lại đi."

Lộ Gia Mạt khựng lại, động tác gấp quần áo cũng dừng theo. Cô không trả lời Nghiêm Di, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn bà.

Bị ánh mắt ấy nhìn, Nghiêm Di khẽ cau mày. Bà vốn còn lời muốn nói, nhưng đến miệng lại nuốt xuống: "Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa. Con thu dọn xong thì nghỉ ngơi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!