Dạo đó thật sự bận đến mức trời long đất lở cũng phải gác lại. Thi cuối kỳ kêu than khắp nơi vừa thi xong, trường Trung học Phụ thuộc lại phát cho bọn họ một đống bài tập nghỉ đông nhiều đến mức dọa người.
Ngày thứ hai sau khi thi xong, Lộ Gia Mạt liền về Tô Châu. Trước khi đi, Lộ Thành Hòa mua cho cô một đống đồ để cô mang về.
Ý tứ rất rõ ràng, ông Tết này sẽ không quay về, coi như mấy thứ đó là quà chúc Tết gửi cho người già.
Còn Thịnh Dạng thì mấy ngày đó vẫn ở khu nhà tập thể, bởi vì Uông Minh Phi do một số lý do khó nói đã làm một ca tiểu phẫu, đau đến sống dở chết dở, nhất định bắt cậu phải ở bên cạnh.
"Chậm thôi chậm thôi, đi chậm chút, tôi là bệnh nhân đó, tôi đau!"
Trong Bệnh viện Y học Bắc Kinh số 3, thang máy xuống đến tầng một, Uông Minh Phi khoác một cánh tay lên vai Thịnh Dạng, đi một bước kêu ba tiếng.
"Thật sự đau đến thế à? Chẳng phải mổ nội soi thôi sao?" Thịnh Dạng nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới, cố nín cười, giọng đầy hoài nghi.
"Mẹ nó!" Uông Minh Phi hét lên, hét xong lại cảm giác kéo trúng vết thương, vừa nhe răng vừa "hít hà hít hà" thở dồn dập, vừa căm tức nói: "Dao cắt trên người tôi, đâu phải trên người cậu, tất nhiên cậu không đau!"
"Rồi." Thịnh Dạng gật đầu, nụ cười không ngừng được. Chưa được hai giây, cậu lại vô lương tâm nói: "Vừa nãy cái thằng nhóc trước cậu ấy, có kêu tiếng nào đâu."
Uông Minh Phi vốn đã xấu hổ muốn chết, giờ mặt đỏ bừng, "Biến! Cậu mà dám nói ra ngoài, tôi chết trước cửa nhà cậu đó."
Đoạn đường có mấy mét, vậy mà vì Uông Minh Phi lèm bèm lải nhải, hai người phải khó khăn lắm mới đi được đến cửa bệnh viện.
Tên này còn hoàn toàn nhập vai yếu ớt, nửa trọng lượng cơ thể đều đè hết lên người Thịnh Dạng. "Gọi xe gọi xe, tôi không chen nổi tàu điện đâu."
Thịnh Dạng giữ lấy cậu ta, trên mặt toàn là bất lực, liếc qua một cái, rồi bất đắc dĩ thở dài, cầm điện thoại mở khóa, bật ứng dụng gọi xe: "Tôi đúng là bố cậu."
Hai người gọi xe chạy thẳng đến dưới khu nhà Uông Minh Phi. Thịnh Dạng lại đỡ cái đứa đang r*n r* giả vờ mong manh này lên thang máy, đỡ vào tận nhà.
"Ê, đau đau đau." Uông Minh Phi tay đập lên tay Thịnh Dạng chẳng nhẹ chút nào, giọng bất mãn vô cùng, "Nhẹ chút nhẹ chút, lên giường lên giường, làm ơn đối xử tốt với anh em cái được không?"
Thịnh Dạng sắp bị cậu ta làm phiền đến nổ màng nhĩ, quay sang lườm cái con hàng này, lần nữa khẳng định: "Tôi thật sự là bố cậu đấy."
Bố thì bố, Uông Minh Phi thoải mái nằm phịch trên giường, mặt dày không biết xấu hổ, tay với lấy tay cầm máy chơi game. Trong lúc chờ mở máy còn sai "bố Thịnh" đi rửa dùm quả táo.
Chiều hôm đó, hai người vùi trong phòng chơi game cả buổi.
Thịnh Dạng không biết là cố ý hay vô ý, dẫn Uông Minh Phi thua liền mấy ván, tài khoản của Uông Minh Phi bị cậu hại cho sắp nát thành đống phế thải.
Cuối cùng Uông Minh Phi không nỡ nhìn tài khoản của mình bị hủy hoại thêm nữa, bất đắc dĩ nhìn sang người anh em của mình. Game còn đang mở, cậu ta cầm tay cầm, lại thất thần ấn sáng màn hình điện thoại.
"Này, đừng nói với tôi là cậu đang đợi ai nhắn tin nha?"
Thịnh Dạng lập tức khóa màn hình, ngẩng đầu liếc lạnh lùng qua, giọng chẳng dễ chọc vào: "Tôi đợi ai nhắn tin chứ?"
Tôi quan tâm cậu đợi ai? Uông Minh Phi bùng nổ: "Thế thì làm ơn tập trung chơi cái đã!!"
Thịnh Dạng mím môi, không để ý cậu ta, ánh mắt quay lại màn hình game.
Nhưng chưa đến hai giây, ánh mắt lại liếc sang điện thoại. Không phải chứ, người ta về Tô Châu được ba ngày rồi, hôm qua có điểm thi, thành tích tốt như thế mà chẳng gửi nổi một tin. Về đến nhà cái là vui quên trời đất luôn à?
Thế là trạng thái của Thịnh nào đó càng trở nên vô cùng khó hiểu, game hoàn toàn không thể chơi nổi nữa.
Uông Minh Phi để cứu lấy tài khoản của mình, quyết định bỏ chơi game. Hai đứa rảnh rỗi đến phát chán, Uông Minh Phi phát hiện hôm nay Ultraman được xem miễn phí, thế là mở lên xem.
"Tôi chịu thật rồi, sao ánh mắt của Leo càng nhìn càng thấy hơi… lé vậy?" Cậu ta càm ràm xong Leo lại càm ràm luôn Thịnh Dạng: "Tôi sao lại dính phải thằng bạn như cậu chứ."
Thịnh Dạng liếc pin điện thoại, ngẩng đầu đảo mắt quanh, đứng dậy lấy dây sạc trên bàn, phản đòn: "Tôi mới chịu đấy, nghỉ đông còn phải theo cậu xem cái này."
Bảy giờ tối, Thịnh Dạng ra ngoài lấy đồ ăn ngoài đem vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!